Giang Ninh Phiến bị Hạng Chí Viễn ôm, tay xuôi ở bên người không nhịn được nắm chặt.
Không sao...
Không sao hết.
“Ai vậy, đến đây đến đây.” Cửa biệt thự mở ra, một đôi vợ chồng đi tới.
Người đàn ông trung niên mang kính lão, người phụ nữ trung niên thân thể mập mạp, là “Ba mẹ” thân phận giả của Giang Ninh Phiến: Giang Phương Việt và Vương Chỉ Du.
Hai người từ trong đi ra, thấy chiến trận bên ngoài lập tức ngây ngẩn cả người.
Giang Ninh Phiến đang nghĩ ngợi đối phó ra sao, Hạng Chí Viễn đã buông cô ra, gài lại nút áo, bước lên mấy bước cách cửa lớn cúi đầu chào vợ chồng trung niên bên trong, anh cung kính nói: “Bác trai, bác gái.”
“...”
Giang Ninh Phiến bị thái độ của Hạng Chí Viễn thu hút.
“Cậu là...” Giang Phương Việt không hiểu nhìn Hạng Chí Viễn, lập tức nhìn thấy Giang Ninh Phiến, hốc mắt đỏ lên kích động nói: “Con bé Ninh Phiến này, cũng đã gần một năm, con chạy đi đâu thế?”
“Con gái, cuối cùng con đã trở về, con làm mẹ lo muốn chết?” Vương Chỉ Du theo sát tiết tấu của chồng, khóc rống mở cửa, bổ nhào qua chỗ Giang Ninh Phiến.
“...”
Giang Ninh Phiến bị cơ thể mập mạp của bà ta ôm chặt, khiến đầu cô phát đau.
Kỹ năng diễn xuất thật tốt.
Diễn như ba mẹ có đứa con gái đã mất tích từ lâu.
“Con bé chết tiệt kia, con bé chết tiệt kia, con đi đâu cũng không biết báo tin về nhà.” Vương Chỉ Du liều mạng dùng thịt của mình đập lên người Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến đành phải diễn theo: “Mẹ, không phải con đã trở về rồi sao, đừng khóc.”
Vương Chỉ Du gào khóc.
Giang Ninh Phiến bị bà ta đánh suýt chút không thở nổi, không khỏi buồn bực nhìn về phía Hạng Chí Viễn.
Nếu anh không biết được thân phận của cô, vậy dẫn cô về “nhà” làm gì?
“Chuyển đồ cho bác trai Giang, bác gái Giang xuống đây.”
Hạng Chí Viễn nhìn Giang Ninh Phiến thật sâu, cong môi, lên tiếng với Cô Minh Thành.
“Vâng, cậu Hạng.” Cô Minh Thành vung tay lên.
Một đám đàn em lập tức vọt tới đằng sau xe, lấy ra những món quà tinh xảo trong từng rương, thuốc bổ lớn nhỏ được lấy ra.
“Đây…” Giang Phương Việt đỡ kính lão, ngạc nhiên nhìn mấy chục người trước mặt và túi lớn túi nhỏ trong tay bọn họ.
“Lần đầu gặp gỡ, cháu chuẩn bị lễ mọn, thể hiện chút lòng thành.”
Đối mặt Giang Phương Việt, Hạng Chí Viễn thay đổi tính tình thường ngày không ai bì nổi, mỗi câu nói đều tôn kính cúi đầu.
Giang Ninh Phiến bị anh dùng từ làm ê răng.
Vậy mà anh đường đường là thủ lĩnh Địa Ngục Thiên nói ra những lời này, có chuẩn bị lời từ trước không?
Vẻ mặt Giang Phương Việt không giải thích được dò xét trên người Hạng Chí Viễn, nghi ngờ hỏi: “Cậu là?”
“Bác trai, chúng ta đi vào từ từ nói chuyện.”
Hạng Chí Viễn cực có lễ phép cúi đầu.
“À được, mời vào trong...” Giang Phương Việt đành phải tránh đường, mời Hạng Chí Viễn đi vào.
Bố trí nhà họ Giang phù hợp với nhà giáo sư đại học, phong cách sửa sang hiện đại giản lược, trong nhà đơn giản sáng sủa, dọn dẹp sạch sẽ, khắp nơi có thể thấy sách, chứng minh đây là một gia đình dòng dõi nho học.
“Cậu gì kia, mời ngồi.” Giang Phương Việt và Vương Chỉ Du chào hỏi Hạng Chí Viễn.
Chỉ việc Hạng Chí Viễn nhiều lần hạ thấp tư thế, nhưng sự sắc bén, khí chất khí phách trong lúc giơ tay nhấc chân và đám đàn em sau lưng anh đều khiến đôi vợ chồng mang theo e ngại.
“Mọi người ngồi đi.”
Hạng Chí Viễn cúi đầu nói.
“Không không không, cậu ngồi, cậu ngồi...” Giang Phương Việt và Vương Chỉ Du chối từ, không dám ngồi.