“Mọi người ngồi đi.”
“Cậu ngồi, cậu ngồi đi...”
“Cậu Hạng của chúng tôi bảo hai người ngồi thì ngồi đi!” Cô Minh Thành dẫn đầu không kiên nhẫn được nữa, rống to.
Hạng Chí Viễn lập tức ném ánh mắt như dao qua, Cô Minh Thành run chân đứng sang bên cạnh.
“Được, vậy chúng tôi ngồi trước, cậu cũng ngồi đi.” Hai vợ chồng đành phải cứng đờ ngồi vào trên ghế sô pha, vẻ mặt sợ hãi nhìn Hạng Chí Viễn.
Giang Ninh Phiến an tĩnh đứng ở một bên, đối xử lạnh nhạt thưởng thức kỹ thuật biểu diễn của vợ chồng Giang Phương Việt.
Bọn họ diễn một đôi vợ chồng chưa thấy qua cảnh tượng hoành tráng gì.
Hạng Chí Viễn đứng ở trước mặt hai người, nhìn phòng khách sạch sẽ xung quanh, cúi đầu liếc nhìn sàn nhà sạch sẽ, lông mày nhăn nhăn.
“Để tôi đi lấy!”
Cô Minh Thành thấy thế vội vàng chạy ra ngoài.
Giang Ninh Phiến không hiểu.
Chỉ chốc lát sau, Cô Minh Thành chạy về đến, trong tay thêm một chiếc gối ôm màu trắng sạch sẽ không nhuốm bụi trần, anh ta xoay người gác qua bên chân Hạng Chí Viễn.
Một giây sau, hai đầu gối Hạng Chí Viễn quỳ xuống gối ôm, quỳ gối thẳng tắp trước mặt vợ chồng Giang Phương Việt.
“...”
Giang Ninh Phiến khiếp sợ ngây người nhìn anh.
Anh đang làm gì?
“Cậu làm gì vậy?” Vợ chồng Giang Phương Việt khiếp sợ đứng dậy từ ghế sô pha, tiến lên muốn dìu anh.
“Hai người ngồi đi.”
Hạng Chí Viễn nói, giọng nói trầm thấp mà từ tính, thay đổi kiêu ngạo và tùy tiện ngày thường, nho nhã lễ độ khiến người khác trố mắt.
“Ờ, được...”
Hai vợ chồng khiếp sợ ngồi xuống, lại nhìn Giang Ninh Phiến, dùng ánh mắt hỏi cô xảy ra chuyện gì.
Giang Ninh Phiến lạnh nhạt thu vẻ mặt lại, không để ý đến, bởi vì cô cũng không biết Hạng Chí Viễn đang định hát vở tuồng gì...
“Bác trai, bác gái.” Hạng Chí Viễn cúi thấp đầu, nâng mắt nhìn thẳng hai vợ chồng, nghiêm trang nói: “Lần đầu gặp mặt, cháu là Hạng Chí Viễn, hôm nay mạo muội quấy rầy.”
Ở thành phố S, không ai không biết Hạng Chí Viễn là nhân vật thế nào.
Giang Phương Việt và Vương Chỉ Du bày ra vẻ mặt hoảng hốt: “Hạng, Hạng Chí Viễn? Chính là Hạng Chí Viễn?”
“Bác trai bác gái đừng căng thẳng, Địa Ngục Thiên không phải người không nói lý lẽ.” Hạng Chí Viễn cười nhẹ, hóa giải căng thẳng của hai người, chuyển mắt nhìn về phía Cô Minh Thành.
Cô Minh Thành vẫy tay, hai đàn em bưng một cái khay đi lên phía trước.
Trên khay để hai ly nước.
Hạng Chí Viễn quỳ trên gối ôm màu trắng, bưng một ly nước từ trên khay đưa về phía Giang Phương Việt: “Bác trai, cháu là bạn trai của Ninh Phiến, xin bác cho phép chúng cháu quen nhau.”
“...”
Giang Ninh Phiến ngơ ngác mở to mắt.
Hạng Chí Viễn vừa ra viện đã chạy tới “nhà” cô, chính là vì cầu xin “Ba mẹ” cô đồng ý…đồng ý cho họ quen nhau sao?
“Quen nhau?”
Giang Phương Việt nhìn Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến vứt cho ông ta ánh mắt tự mình nhìn lấy mà làm.
Giang Phương Việt và Vương Chỉ Du nhìn nhau, hình như đang tìm cách đáp trả.
Hồi lâu sau, Vương Chỉ Du đứng lên khỏi ghế sô pha, trên khuôn mặt mập mạp đầy phẫn nộ: “Ninh Phiến, đây là có chuyện gì? Con không về nhà lâu như vậy, chính là ở cùng người đàn ông này sao? Còn không thèm gửi tin tức gì về nhà.”
“...”
Muốn lôi kéo cô cùng nhau diễn kịch à.
Giang Ninh Phiến đành phải bất đắc dĩ bước lên: “Ba, mẹ, thật ra là...”
“Trước đó cháu bị thương nên đã mời Ninh Phiến trở thành y tá tại nhà của cháu, bác trai bác gái biết cháu, hẳn phải biết thân phận cháu tương đối đặc biệt. Cho nên không thể để Ninh Phiến gọi điện thoại cho hai người, điều này là sơ sẩy của cháu.”
Hạng Chí Viễn cắt ngang lời cô nói, bàn tay thon dài vẫn bưng ly nước.
“Y tá tại nhà sao?” Giang Phương Việt phối hợp với diễn xuất của vợ, kích động lấy kính lão xuống: “Vậy hai đứa...”