Giọng nói của Hạng Chí Viễn khàn khàn.
Hai đầu lông mày nhuốm một vệt tầm thường vốn không nên thuộc về anh.
“Không đi được anh không khó chịu ư?”
Giang Ninh Phiến chợt phát hiện, mình làm người phụ nữ bên gối Hạng Chí Viễn gần một năm lại không hiểu nhiều bằng khoảng thời gian bị giam giữ này...
Lần đầu tiên cô biết ước mơ của anh, lần đầu tiên biết người đàn ông này cũng sẽ tầm thường như vậy.
Tầm thường đến nỗi ngay cả ước mơ cũng không được có nhiều thêm.
“Em đi thay tôi cũng giống nhau mà.” Hạng Chí Viễn ôm chặt cô.
Dù sao so ra thì anh càng luyến tiếc cô hơn.
“Tôi không thay thế được con mắt của anh.”
“Em chính là tất cả của tôi, không cần thay thế.”
Hạng Chí Viễn nhìn cô chăm chú, ánh mắt dừng ở đôi môi mềm mại, dáng hình môi xinh đẹp phác họa màu sắc mà anh thích nhất, anh yên lặng nhìn, ngực tuôn ra một dòng khô nóng.
Anh cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Giang Ninh Phiến phối hợp ngửa mặt lên, đặt tranh trong tay xuống, khoác lên cổ anh, chủ động hé môi ra cho anh, chào đón sự triền miên của anh.
Hôn đến mức khó mà tách rời.
Quần áo của cô bị anh lột ra dễ như trở bàn tay, ngay lúc không hiểu gì, cô đã nằm lên trên người anh.
Hạng Chí Viễn để lại một dấu hôn ở trên người cô, giơ tay cởi cúc áo sơ mi, màu sắc của hình xăm trên lồng ngực trần trụi cường tráng rất đậm.
Đập vào mắt cô.
“Tiêm Tiêm, Tiêm Tiêm của anh...”
Lúc quấn quýt hôn say sưa, Hạng Chí Viễn ngậm lấy môi cô và lẩm bẩm, một động tác đã chiếm giữ toàn bộ của cô, bao gồm cả linh hồn.
Tiếng thở dốc trầm thấp của Hạng Chí Viễn tựa như một loại mê hoặc trí mạng, khiến cô ngoan ngoãn hiến dâng linh hồn của mình...
Xong chuyện, cuối cùng Hạng Chí Viễn ngủ thiếp đi ở bên cạnh cô, một tay vẫn còn ôm chặt cô.
Cơ thể anh dán chặt lấy cô.
Chặt chẽ không thể tách rời.
Tạo thành một hình ảnh mập mờ nhất.
“...”
Giang Ninh Phiến nghiêng người sang, yên lặng chăm chú nhìn người đàn ông ở trước mắt, anh có một gương mặt diêm dúa nhất.
Làn da trắng nõn, tóc ngắn màu đen, lông mày màu đậm như dao, đôi mắt rất sâu, khóe mắt hơi xếch lên.
Cô giơ tay, đầu ngón tay lướt qua sống mũi cao của anh.
“Tiêm Tiêm...” Hạng Chí Viễn như đang nói mớ, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Tiêm Tiêm... Anh tìm em vất vả lắm...”
“...”
Giang Ninh Phiến nghe vậy, hốc mắt lập tức ươn ướt.
Ngay cả trong mơ anh cũng đang tìm cô ư?
Vậy chẳng phải là ngay cả trong anh cũng đang vất vả vì cô, cực nhọc vì cô...
Trong đầu chợt hiện lên rất nhiều quá khứ, những đoạn ngắn mà tưởng chừng như đã sắp quên mất, bỗng ập tới trong chớp mắt...
“Bởi vì em là Tiêm Tiêm.”
“Nếu như tôi không phải thì sao?”
“Em đã chết trong tay tôi rồi.”
“...”
“Nếu như lúc ấy tôi biết em là Tiêm Tiêm... Tôi làm sao nỡ chứ?”
“Em là Tiêm Tiêm thôi đã đủ tư cách để tôi làm như vậy.”
“Tranh ở Florence, Tiêm Tiêm đeo lục lạc, đã từng là ước mơ của tôi.”
“...”
Tựa như một đoạn phim ngắn đang chiếu lại, cảnh tượng tái hiện ở trước mắt cô.
Đôi mắt của Giang Ninh Phiến ổn định lại, tay chậm rãi đẩy vai của Hạng Chí Viễn ra, ánh mắt dừng ở hình xăm bên dưới xương quai xanh của anh.
Một chữ Tiêm viết theo kiểu chữ triện nhỏ.
Chữ rất đẹp.
Có lẽ, cô đã tìm được cách để Hạng Chí Viễn không từ bỏ bản thân.
Giang Ninh Phiến lặng lẽ rời khỏi vòng tay của anh, cầm quần áo lên mặc, rón rén rời đi, lấy điện thoại di động ra gọi...
Điện thoại của An Vũ Dương.
An Vũ Dương nghe máy rất nhanh, có chút nghi ngờ: “Ninh Phiến?”
“An Vũ Dương, có thể giúp tôi một chuyện được không?” Giang Ninh Phiến nhẹ giọng hỏi, vừa đi ở trong hành lang vừa nói: “Cùng tôi diễn một màn kịch, được không?”
“Diễn cho ai xem?” Một câu của An Vũ Dương bắt lấy trọng điểm.