Giang Ninh Phiến khẽ gật đầu: “Cậu ấy đưa hết đồ tới rồi.”
Hạng Chí Viễn giơ tay nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, nói trầm thấp: “Đừng chê tiền của tôi bẩn.”
Cô là người từ nhỏ đã tiếp nhận quan niệm trái phải trắng đen rõ ràng.
Lại gia nhập AN, có xuất thân tốt.
Cho dù cô không cần tiền của anh, anh cũng có thể hiểu được.
“Tôi nhận hết rồi.” Giang Ninh Phiến thản nhiên nói, vừa quay đầu cô đã nhìn thấy ở đầu giường có một tờ giấy A4, trên đó phác họa chân dung của cô.
Một mái tóc rất dài, một bên gò má, một đôi mắt cụp xuống tựa như đang cầu xin.
Thật là đẹp.
Giang Ninh Phiến đẩy tay Hạng Chí Viễn ra, cầm lấy tờ phác họa từ đầu giường đến, chỉ thấy bên dưới còn đặt một tờ phác họa khác...
Trên đó vẽ hai người đang hôn nhau.
Trong tranh, tay của cô lại được đeo chiếc nhẫn cưới kim cương lên.
Giang Ninh Phiến cụp mắt nhìn bức tranh trong tay, rõ ràng là một tờ giấy cực kỳ nhẹ nhưng cô lại cảm thấy nặng nề đè tay, đè tới mức cô không cầm nổi...
“Em đi bao lâu, tôi bèn vẽ bấy lâu.” Hạng Chí Viễn tựa lên vai cô: “Mang hết những thứ này đi, sau này nhớ tôi thì xem.”
Anh nói rất tùy ý.
Không có một chút bi thương nào của việc sắp xếp hậu sự.
Nhưng anh càng không quan tâm, Giang Ninh Phiến càng khó chịu.
“Anh từng nói với tôi là nếu như năm đó không có chuyện cả nhà bị giết, anh sẽ không lựa chọn đi con đường này.” Giang Ninh Phiến nhẹ giọng hỏi: “Vậy là anh lựa chọn đi học vẽ tranh ư?”
“Vẽ tranh chỉ là hứng thú, tôi sẽ không dùng nó làm nghề nghiệp.”
Hạng Chí Viễn ngồi xuống bên giường, vươn tay kéo cô vào trong lòng, để cô ngồi lên chân của mình.
“Kinh doanh?”
“Có lẽ vậy.” Hạng Chí Viễn ôm lấy cô và cho cô một đáp án lập lờ nước đôi, giơ tay đặt lên bàn tay đang cầm tranh của cô: “Em từng đến Florence chưa?”
“...”
Giang Ninh Phiến lắc đầu.
“Vốn dự định sau khi đính hôn thì dẫn em đi.” Hạng Chí Viễn ôm lấy cô nói: “Nơi đó có rất nhiều di tích của thời kỳ văn hóa Phục Hưng, có sông Arno, có Michelangelo, có Da Vinci... Là một thành phố mà tôi cho rằng là có sức hút nhất.”
“Anh từng đi rồi?”
“Chưa.”
“Nếu như đã muốn đi, vậy tại sao không đi?”
Giang Ninh Phiến không hiểu.
Chắc hẳn không có nơi nào mà anh không đến được.
“Tôi muốn tìm được em rồi mới đi.” Hạng Chí Viễn nắm lấy tay cô đưa đến bên môi in lên một nụ hôn: “Tranh ở Florence, Tiêm Tiêm đeo lục lạc, đã từng là ước mơ của tôi.”
“...”
Giang Ninh Phiến quay sang, ngạc nhiên nhìn về phía anh.
“Sau này nếu rảnh rỗi thì hãy thay tôi đi Florence dạo chơi.” Hạng Chí Viễn nhìn cô chăm chú: “Chọn mùa xuân ấm hoa nở ấy.”
Anh nói luôn luôn tùy ý như đang thảo luận về thời tiết vậy.
“Ước muốn của anh chỉ là một người phụ nữ và một thành phố thôi sao?”
Giang Ninh Phiến không dám tin mà nhìn anh.
“Ước mơ của một người đàn ông lại đơn giản như vậy, rất không có tiền đồ đúng không?” Hạng Chí Viễn tự giễu hỏi lại: “Vật nhỏ, xem thường tôi à?”
Cô dám.
Anh cắn chết cô.
“Tôi chỉ không ngờ rằng ước mơ của anh lại đơn giản như vậy thôi.”
Giang Ninh Phiến lắc đầu, tựa vào trong lòng anh.
Ước mơ của anh quá đơn giản.
Đơn giản đến mức không hề giống với ước mơ của một cậu chủ xã hội đen như anh...
Một người phụ nữ, một thành phố.
Chính là ước mơ của anh.
Nhưng bây giờ, thành phố này lại trở thành giấc mơ của anh, anh không thể nào tới được nữa...
“Khi còn nhỏ từng ước rất nhiều điều, có thể học được kỹ thuật bắn súng giỏi, có thể gặp được một số bậc thầy nghệ thuật, có thể cùng ba mẹ đi Florence... Sau đó ba mẹ tôi bị giết, tôi đã biết, con người không thể có nhiều ước mơ như vậy, cho dù có cũng chưa chắc sẽ thực hiện được.”