Cô không muốn nói cho anh biết, anh đã báo thù người anh không nên báo thù, mà người đó lại... chính là người thân nhất của cô.
Chuyện này phải dừng ở đây thôi.
“...”
Đến lúc này, cô vẫn còn suy nghĩ cho Hạng Chí Viễn.
Đôi mắt An Vũ Dương mờ mịt không ánh sáng.
“Tôi phải đi.” Giang Ninh Phiến rời khỏi ngực của anh, quay người tránh ra, đi từng bước một khỏi biển hoa trắng ngợp trời.
Khoảng ba mươi giây sau.
Giọng An Vũ Dương vang lên phía sau lưng cô: “Ninh Phiến, ba cô chỉ có một người con gái là cô, cô còn phải chăm sóc mẹ nữa, đừng chọn con đường cực đoan.”
“...”
Không hổ là An Vũ Dương, anh ta vẫn luôn thông minh như vậy, dường như cái gì anh ta cũng hiểu rõ.
Giang Ninh Phiến trầm mặc, tiếp tục đi về phía trước.
“Nếu như cô có chuyện gì, tôi với cô lại có liên quan đến nhau, lúc đó tôi phải xử lý thế nào?” An Vũ Dương nói.
Gió thổi làm rất nhiều cánh hoa rơi xuống.
Nhẹ nhàng tản ra rồi bay đi...
“...”
Giang Ninh Phiến không trả lời anh ta, cô bỏ đi, để lại bóng lưng nhỏ bé và yếu ớt.
Tóc dài nhẹ nhàng bay trong gió.
Cao ốc An.
Giang Ninh Phiến lấy dũng khí đẩy của phòng ra.
Vừa mở ra, một bóng người cao to đi ra từ bên trong, đẩy cô lên cửa, nụ hôn ập tới...
Là Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn áp sát vào thân thể mềm mại của cô, bàn tay thon dài giở trò ở trên người cô, môi mỏng ngậm lấy môi của cô mút, hôn nhiều lần, đầu lưỡi đẩy ra miệng của cô ra rồi đi vào, xâm lược tiến công, điên cuồng hôn cô.
Giống như là muốn để lộ sự nhớ nhung của anh.
Giang Ninh Phiến mặc kệ anh hôn, cô không kháng cự, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
“Em vừa đi đâu?” Hạng Chí Viễn hôn đủ mới buông cô ra, đôi mắt giận dỗi nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói như đứa bé phàn nàn vậy: “Tôi vẫn luôn đợi em!”
“Tôi chỉ đi lung tung chỗ này chỗ kia thôi.”
Giang Ninh Phiến miễn cưỡng bày ra dáng vẻ tươi cười, dắt tay anh đi vào, đóng cửa lại, thuận miệng hỏi: “Lúc tôi không có ở đây, anh rất chán sao?”
“Tôi bận rất nhiều việc.”
“Bận cái gì?”
“Nhớ em, nhớ em, còn muốn em nữa.” Hạng Chí Viễn nói.
Trái tim Giang Ninh Phiến lại rung động kịch liệt, cô đi đến bên giường, chỉnh lại chăn màn có chút xốc xếch rồi lại đến bên cạnh.
Đôi tay từ phía sau ôm lấy cô.
Hạng Chí Viễn ôm lấy cô từ phía sau, khuôn mặt tuấn tú dán lên tóc của cô, hít thật sâu, ngửi hương thơm mát trên người của cô: “Tiêm Tiêm, đừng rời khỏi tôi lâu như vậy.”
Anh không còn nhiều ngày nữa.
Anh hận không thể ở bên cô từng giây từng phút.
“Hạng Chí Viễn, tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Giang Ninh Phiến dựa lưng vào ngực của anh, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Hả?”
“Trong lễ đính hôn, anh nói với tôi, anh sẽ không động đến ba mẹ của tôi... Nếu như đó thật sự là ba mẹ của tôi, anh cũng sẽ không làm hại bọn họ, đúng không?” Giang Ninh Phiến hỏi.
“Bọn họ sinh ra người phụ nữ tôi yêu nhất trên đời này, làm sao tôi có thể hại họ.” Hạng Chí Viễn hít mùi thơm trên người cô, giọng nói gợi cảm vang lên.
“Thật sao?” Cô hỏi.
“Đương nhiên.” Giọng Hạng Chí Viễn kiên định: “Bọn họ là người tôi biết ơn nhất trên thế giới này.”
Bởi vì, bọn họ đã sinh ra Giang Ninh Phiến.
Nghe vậy, Giang Ninh Phiến nhắm mắt lại, đôi mi dài khẽ run.
“Tôi không trách anh.”
Rất lâu sau, cô bị anh ôm trong ngực mới nói nhỏ.
“Cái gì?”
Hạng Chí Viễn không nghe rõ.
“Không có gì.” Giang Ninh Phiến lắc đầu.
Cô đã không muốn truy cứu mối nợ máu kia nữa.
Để cho chuyện đó tiếp tục bị vùi lấp đi, đừng ai nhắc đến nữa...