Hạng Chí Viễn kéo mạnh tay cô đi về một nơi im lặng.
Đứng trước một cánh cửa.
“Đưa tôi đến đây làm gì?” Giang Ninh Phiến nhìn Hạng Chí Viễn với ánh mắt nghi ngờ.
“Đi vào.”
Hạng Chí Viễn tựa lưng lên cánh cửa, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, ý bảo cô tự mình bước vào.
Giang Ninh Phiến có hơi khó hiểu, nhưng vẫn vươn tay đẩy cửa ra.
Giống như hình ảnh chiếu chậm, cửa được mở ra từ từ.
Một luồng không khí bị hút vào trong, có gì đó nằm trên đầu cô lúc ẩn lúc hiện.
Giang Ninh Phiến ngẩng đầu lên, hoàn toàn ngạc nhiên đến chấn động.
Một căn phòng không lớn, chỉ có khoảng hơn hai mươi mét vuông, trên trần nhà có từng sợi dây buông xuống, bên trên treo đầy thẻ kẹp sách bằng gỗ đào, nằm rải rác khắp trần nhà.1
Thẻ kẹp sách tinh xảo.
Thẻ kẹp sách được treo cao thấp không đồng đều, giống như là chuông gió.
Tất cả thẻ kẹp sách gỗ đào đang nhẹ nhàng lắc lư, như là gợn sóng trên mặt biển, cuồn cuộn trùng điệp…
Ánh đèn chiếu lên thẻ kẹp sách tỏa ra ánh sáng đẹp nhất.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên đến ngây người đi vào trong, mỗi một bước đi đều rất chậm.
Bởi vì cô nhìn thấy trên thẻ kẹp sách bằng gỗ đào, từng tấm đều có khắc tên cô: Tiêm Tiêm.
Tất cả đều là Tiêm Tiêm.
Khắp bốn bức tường treo từng bức tranh lớn bé, tất cả đều là “bóng dáng của cô gái nhỏ” kia…
Nét bút rất nhạt.
Chiếc chuông vàng dây tím, màu sắc sáng rực tươi mới.
Mái tóc cô gái nhỏ bay nhẹ, tung bay trong gió…
Những cái này đều là……
“Mỗi một bức tranh, đều là anh vẽ, mỗi một chữ trên thẻ kẹp sách đều là anh khắc.” Giọng nói của Hạng Chí Viễn vang lên sau lưng cô.
“…”
Giang Ninh Phiến ngơ ngác quay đầu lại, nhìn anh với ánh mắt không dám tin.
Tất cả những bức tranh treo ở đây, bao nhiêu thẻ kẹp sách ở đây, tất cả đều là anh tự tay làm…
Hạng Chí Viễn nhìn cô thật sâu, sải chân dài bước về phía cô, trên khuôn mặt lẳng lơ ấy tràn đầy vẻ mình tôi vô địch, khí thế bức người, ánh mắt thâm trầm khiến người khác không đoán được sự thật trong mắt anh.
Anh đi về phía cô.
Giang Ninh Phiến lùi lại theo bản năng.
Hạng Chí Viễn đi đến trước mặt cô, dùng cơ thể cao áp đảo cô, anh nhìn khuôn mặt cô thật kỹ, một tay ấn đầu cô lên khung kính lồng ảnh.
Đầu ngón tay anh chạm lên chiếc chuông.
“Em đã nói, thứ tôi yêu chỉ là đoạn ký ức sạch sẽ kia, vậy bây giờ tôi vẫn muốn chạm vào em, có phải đã chứng minh tôi thật sự yêu em rồi chưa!”
Giọng điệu điên cuồng không ai bì nổi, trong mắt anh tỏa ra vẻ lẳng lơ quyến rũ.
Còn nóng hơn cả ánh đèn trên đỉnh đầu.
Giang Ninh Phiến khiếp sợ tiêu hóa từng câu từng chữ anh nói, nhưng anh không rộng lượng, không cho cô thời gian tiêu hóa hết toàn bộ lời của anh.
Anh cúi đầu, đặt môi mình lên môi cô lần nữa…
“Ưm…”
Giang Ninh Phiến khẽ rên, Hạng Chí Viễn cuồng nhiệt hôn môi cô, một tay cởi nút áo sơmi.
Cô nhìn thấy hình xăm dưới xương quai xanh của anh.
Tiêm.
Chỉ là một chữ như lại làm cho trái tim cô đập lên thình thịch.
Anh nói, tất cả những gì anh làm lúc này đều là chứng minh, anh thật sự yêu cô…
Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn hôn lên lỗ tai cô.
Giang Ninh Phiến ở trong lòng anh lập tức hóa thành vũng nước, lý trí trong đầu hoàn toàn biến mất, đôi tay từ từ buông xuống khỏi ngực anh…
Đột nhiên Hạng Chí Viễn ôm chặt cô.
Anh chiếm giữ cô.
“Để tôi yêu em.” Giọng nói của Hạng Chí Viễn đầy gợi cảm, khàn đặc.
Giang Ninh Phiến bị giọng của anh mê hoặc đến đầu óc rỗng tuếch, nằm trong lòng anh quên cả chống cự…
Qua đi.1
Hạng Chí Viễn hài lòng ôm cô trở về phòng ngủ.
Anh dễ dàng chìm vào giấc ngủ, không còn sự thịnh nộ như lúc ở phòng sách khi nãy.