“Không có.” Hạng Chí Viễn lập tức phủ nhận.
“Tức giận vì chuyện hôm nay đúng không?” Giang Ninh Phiến tiếp tục hỏi, trong giọng nói vì sợ hãi mà hơi rung lên: “Hôm nay tôi…”
“Tiêm Tiêm, tôi không hỏi, em không cần phải nói.”
Hạng Chí Viễn hơi mỉm cười, vươn tay ra sau đầu cô, xoa mái tóc dài đen nhánh của cô, kề sát khuôn mặt nham hiểm đến gần cô.
Giọng nói rõ ràng có vẻ dịu dàng, nhưng lại để lộ sự cứng rắn không nói nên lời.
Không cần phải nói?
Anh đã nhận định rằng cô bị người khác làm nhục sao?
“Anh để tôi đi đi…” Giang Ninh Phiến nhìn đôi mắt đỏ au của anh ở khoảng cách gần, thả nhẹ giọng: “Cần gì tự nhốt mình xả giận, không đáng.”
Nghe được lời này, Hạng Chí Viễn lập tức rùng mình, nhìn cô thật kỹ, như hận không thể đâm xuyên qua nhìn thẳng vào chỗ sâu nhất trong mắt cô.
“Tiêm Tiêm, đừng nói những lời khiến tôi tức giận!”
Năm ngón tay của anh giữ chặt gáy của cô, con ngươi nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, tựa như dần trở nên tức giận.
Đừng nói những lời làm anh tức giận? Câu nào?
Để cô đi sao?
Hay là không tự nhốt mình xả giận, không đáng?
“…” Giang Ninh Phiến bị Hạng Chí Viễn đè lại giữa kệ sách, hơi thở trên người anh hoàn toàn vây quanh cô, ép tới mức cô không thở nổi.
Cô không nói nữa.
Hạng Chí Viễn nhìn cô chăm chú, trong mắt xẹt qua chút do dự, dường như suy nghĩ gì đó.
Bỗng dưng, anh kề sát khuôn mặt lẳng lơ đến gần cô, môi mỏng dần dần tới gần môi cô…
Anh muốn hôn cô.
Nhận ra được điều này, đôi tay Giang Ninh Phiến kháng cự chống trước ngực anh, giọng nói lạnh lạnh đờ đẫn: “Hạng Chí Viễn, anh không chê tôi dơ sao?”
Môi anh dừng cách môi cô một centimet.
Anh khựng lại, năm ngón tay bóp chặt gáy cô, đôi mắt càng thêm đỏ, giống như màu máu.
Quả nhiên, là một người đàn ông, sao có thể không ngại chuyện này chứ.
“Muốn tôi nói bao nhiêu lần, ở trong mắt Hạng Chí Viễn tôi, không ai sạch sẽ hơn em.”
Qua một hồi lâu, bỗng nhiên Hạng Chí Viễn nói.
Sau đó anh đã lấp kín môi cô, hôn một cách điên cuồng, đôi tay quấn lên ôm lấy cơ thể cô, bàn tay to của anh ấn cô lên trên kệ sách, lặp lại nụ hôn sâu…
Đôi tay Giang Ninh Phiến chống lên ngực anh đẩy ra ngoài, giãy giụa.
“Tiêm Tiêm, em phải biết rằng, một người phụ nữ có mạnh, thì người đó cũng không có thể tránh được tôi.” Đột nhiên Hạng Chí Viễn nói.
“…”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên.
Hạng Chí Viễn nhanh chóng phủ lên môi cô.
“Ưm…”
Dưới sự tấn công của anh, hai chân Giang Ninh Phiến hơi nhũn ra.
Suy nghĩ gần như bay ra khỏi cơ thể.
“Tiêm Tiêm.” Anh nhỏ giọng nỉ non, đột nhiên bế cô lên, miệng lưỡi trượt xuống xương quai xanh của cô, hơi cắn nhẹ để lại dấu hôn.
Hai chân Giang Ninh Phiến rời khỏi mặt đất.
Giống như bước lên mây, cảm giác mềm như bông không chân thật.
“Đừng…”
Ngay trước khi hoàn toàn đắm chìm với anh, Giang Ninh Phiến đã lên tiếng từ chối, nhìn anh với ánh mắt rã rời: “Anh thật sự muốn để tôi ở bên cạnh anh, anh thật sự chịu được việc sẽ chạm vào một người phụ nữ như tôi sao?”
Ở trong mắt anh, cô chính là một người phụ nữ đã bị vấy bẩn.
Một người phụ nữ dơ bẩn.
Anh có thể thật sự không để bụng sao?
Anh có thể thật sự mãi chịu đựng sao?
“…”
Hạng Chí Viễn im lặng.
Cô nhìn thấy thứ gì đó thoáng qua trong mắt anh, rất ngắn ngủi, cũng chỉ cỡ một giây mà thôi.
Nhưng một giây đó, Giang Ninh Phiến không biết anh đang nghĩ gì.
Qua một lúc, đột nhiên Hạng Chí Viễn thả cô xuống, để hai chân cô đứng trên mặt đất: “Đi với anh.”
Anh không đụng vào cô nữa.
Giang Ninh Phiến bị anh kéo tay đi ra khỏi phòng sách.
Nửa đêm, dù nhà họ Hạng có đàn em tuần tra, nhưng vẫn im lặng như là vùng đất chết.