Nói rồi, Cô Minh Thành lập tức đi trước mở đường.
Giang Ninh Phiến theo sau.
Cục cưng bé bỏng?
Người đàn ông nào gặp phải chuyện bị cắm sừng đều không thể chịu đựng được, Hạng Chí Viễn còn có thể coi cô là cục cưng bé bỏng sao? Anh là tên mắc bệnh sạch sẽ nặng.
Đuổi cô đi.
Đó là một chuyện cực kỳ vui mừng.
Cả đời hai người không qua lại với nhau.
Đây là kết cục tốt nhất mà Giang Ninh Phiến nghĩ đến.
Cô Minh Thành dẫn Giang Ninh Phiến đến trước cửa phòng sách rồi nói với cô: “Chị Phiến, tự chị vào trong đi.”
Giang Ninh Phiến gật đầu, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng sách dày nặng trước mắt, ngón tay tinh tế trắng nõn chạm lên nắm tay cửa…
Đây là lần thứ hai cô đến phòng sách.
Lần đầu tiên vào, suýt nữa cô đã bị Hạng Chí Viễn bóp chết.
Lần thứ hai này, cô chỉ mong Hạng Chí Viễn nể duyên phận đã gặp thuở thiếu niên, chỉ đuổi cô đi, đừng đánh cô…
Giang Ninh Phiến giơ tay chạm băng gạc dán trên mặt, sau đó dứt khoát vươn tay đẩy cửa ra.
Cửa phòng sách không khóa.
Cô đẩy nó ra dễ như trở bàn tay.
Phòng sách rộng lớn nồng đượm hơi thở văn hóa như là viện bảo tàng, liếc mắt một cái không thấy điểm cuối. Khung trần rất cao, có một bức bích hoạ đậm chất Trung cổ.
Trên bàn làm việc chất từng chồng hồ sơ cao ngất, nhưng Hạng Chí Viễn không ở đó.
Không phải nói ở phòng sách sao?
“Bằng…”
Bỗng nhiên tiếng súng dữ dội vang lên ở khoảng cách cực gần.
Tai Giang Ninh Phiến thoáng trở nên ong ong, cô đi về nơi vang lên tiếng súng, sau đó sợ ngây người.
Hạng Chí Viễn đứng trước một kệ sách hình mặt lõm.
Anh mặc áo sơ mi đen, đeo tai nghe, tay nắm súng lục đứng với tư thế tiêu chuẩn bắn liên lục lên kệ sách.
Một phát rồi một phát.
Bắn một cách điên cuồng.
“Bằng! Bằng! Bằng”
Tiếng súng vang lên liên lục, Giang Ninh Phiến không khỏi che lỗ tai lại để đề phòng bản thân không bị dao động làm bị điếc.
Sách trên kệ bị bắn đến mức trang sách bay loạn, trang giấy nát bấy bay đầy trời như tuyết trắng, bay nhè nhẹ xuống đất.
Hạng Chí Viễn đứng trong màn giấy vụn bay múa, thân hình cao lớn, bóng dáng cô độc.
Trơ trọi lẻ loi.
Trên áo sơmi đen của anh dính đầy vụn giấy màu trắng, là chấm đen duy nhất trong khung cảnh trắng xóa, giống như là những vụn giấy thấm mực.
Hình ảnh ấy khiến người nhìn đến ngạc nhiên.
Giang Ninh Phiến lại nhìn Hạng Chí Viễn đến mức không thể rời mắt lần nữa.
“Bằng.”
Hạng Chí Viễn bắn một phát súng rỗng.
Không có đạn.
Hạng Chí Viễn tháo tai nghe ra rồi nện mạnh xuống, tiện tay ném súng sang một bên.
Tiếng động rất vang.
Anh hơi quay đầu, ánh mắt hung hăng nhìn vụn giấy đầy đất, hơi thở có hơi gấp.
Lúc này Giang Ninh Phiến mới phát hiện, trên mặt anh là cơn giận không thể nào kìm nén, lộ ra sự âm u…
Anh cho rằng cô bị người khác làm nhục, cho nên mới tức giận như vậy?
Nhưng hiển nhiên bây giờ không phải lúc để nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Giang Ninh Phiến không khỏi lùi về sau, bất cẩn cơ thể đụng vào kệ sách nằm một bên.
“…”
Đột nhiên Hạng Chí Viễn quay đầu, cảm xúc trên mặt không kịp giấu đi, anh trợn trừng con ngươi gần như vấy máu đỏ nhìn cô đầy lạnh lùng, đầy hận thù.
“…”
Giang Ninh Phiến không khỏi hít hà một hơi, trên mặt sạch sẽ trắng nõn lộ ra vẻ sợ hãi.
“Tiêm Tiêm, sao em lại tới đây?”
Hận thù trong mắt Hạng Chí Viễn chợt lóe lên rồi biến mất, khóe môi nhợt nhạt hơi cong lên, bước về phía cô.
Khuôn mặt anh rất lẳng lơ, giọng nói rất thâm tình.
Giang Ninh Phiến nhìn những lỗ súng trên kệ sách phía sau anh và cả vụn giấy đầy đất, hoảng sợ dịch sang bên cạnh một bước, cố sức làm bản thân bình tĩnh lại: “Tôi không ngờ anh luyện súng trong phòng sách.”
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn quay đầu lại liếc nhìn nơi hỗn loạn ấy, không thèm để ý nói: “Đột nhiên ngứa tay.”
Cô ngửi được mùi thuốc súng đậm đặc trên người anh.
Gay mũi đến sặc.
“Anh đang tức giận sao?” Cô hỏi.