Khi đi ngang qua Cô Minh Thành, Hạng Chí Viễn giật tấm ảnh trên tay anh ta, liếc nhìn xuống rồi tiếp tục bước đi.
Giang Ninh Phiến đứng im, lặng lẽ nhìn bóng lưng anh dần biến mất khỏi tầm mắt mình.
Sau này trong cuộc đời của anh sẽ không còn tồn tại một Giang Ninh Phiến làm tổn thương anh hết lần này đến lần khác nữa.
Chỉ còn lại một Tiêm Tiêm tốt đẹp.
Tạm biệt.
Hạng Chí Viễn, tôi hy vọng sau này cuộc sống của anh sẽ toàn là hạnh phúc.
…
Giang Ninh Phiến trở về căn phòng trên tầng cao nhất một mình. Vừa ra khỏi thang máy thì cô bắt gặp hai người hàng xóm ở cùng tầng.
Bọn họ liếc nhìn một bên mặt bị sưng tấy của cô và thì thầm: “Chắc chắn cô gái này bị vợ người ta đánh ghen.”
“Tôi đã nói rồi, cô ta chẳng đúng đắn gì đâu. Không biết còn sống trên đời làm gì?”
“...”
Giang Ninh Phiến làm như không nghe thấy rồi đi về phía căn hộ của mình.
Quả nhiên bức tường mà cô mãi mới lau sạch được lại bị hất sơn đỏ lên. Bên trên có đủ kiểu chữ mắng nhiếc.
Giang Ninh Phiến nhập mật khẩu, mở cửa, thay giày rồi bước vào trong nhà.
Cô bước vào phòng tắm và nhìn thấy gương mặt sưng tấy của mình trong gương. Hai bên mặt không đối xứng, phía bên phải sưng cực kỳ đỏ.
Giang Ninh Phiến nhìn gương rồi mở miệng một cách chậm chạp.
Cô bị mất một chiếc răng bên trái.
Giữa các kẽ răng vẫn còn vết máu…
Giang Ninh Phiến mở vòi nước, lấy một ít nước trong cốc để súc miệng. Cô nhổ ra từng ngụm nước nhiễm màu máu.
Mình vẫn còn trẻ mà đã không có răng như người già rồi.
Giang Ninh Phiến nghĩ bụng.
Sau khi súc miệng, cô lấy một chiếc giẻ rồi ra khỏi căn hộ để bắt đầu công việc như thường ngày - lau tường.
Lần này có một bức tranh sáng tạo hơn mọi khi. Bức tranh dùng sơn đỏ để vẽ cảnh một người phụ nữ bị xé xác, nhìn cực kỳ máu me.
Đột nhiên điện thoại cô reo lên.
Giang Ninh Phiến đặt giẻ sang một bên, lấy điện thoại di động ra trả lời cuộc gọi. Cô nhìn những bức tranh đẫm máu trên tường một cách thờ ơ, giọng đều đều: “An Vũ Dương à?
“Cô có nhà không?” Giọng nói dịu dàng của An Vũ Dương vang lên từ trong điện thoại.
“Có, vừa về.” Giang Ninh Phiến nhìn vết sơn đỏ trên tường rồi nói: “Mục Thanh Linh không sao chứ?”
“Bây giờ tôi đang ở nhà của cô ấy. Cô ấy khóc lóc một lúc lâu nên tôi bảo người ta tiêm cho cô ấy một mũi an thần. Bây giờ cô ấy ngủ rồi.”
Bên kia, An Vũ Dương đứng lên từ bên giường Mục Thanh Linh. Anh ta nhìn về phía cửa sổ một cách vô định, lấy tay giữ điện thoại đặt trên môi.
Trên chiếc giường phía sau anh ta, Mục Thanh Linh đã ngủ thiếp đi với những giọt nước mắt còn vương trên mặt.
Trong phòng không bật đèn nên rất tối.
“Ừm.” Giang Ninh Phiến trả lời: “Vậy thì anh cũng nghỉ ngơi sớm đi. Tôi cúp máy đây…”
Cô nói vậy.
An Vũ Dương đứng trước cửa sổ, cắt ngang lời cô: “Tôi nhận được tin sau khi bữa tiệc chào mừng kết thúc, Hạng Chí Viễn sẽ trở về Thái Lan để chính thức tiếp quản nhà họ Hạng.”
Điều đó có nghĩa là khi thời đại của Ngày Địa Ngục do Hạng Chí Viễn tạo ra kết thúc, sức mạnh của anh sẽ ngày một lớn hơn. Và anh sẽ hoàn toàn trở thành một cậu chủ có tầm ảnh hưởng đến khắp các đất nước.
Giang Ninh Phiến đứng ở trước tường, lông mi cô run rẩy. Cô hỏi một cách nhẹ nhàng: “Thế sao?”
Anh ấy sắp trở về Thái Lan.
Càng ngày càng xa…
“Ừ.” An Vũ Dương trả lời: “Ngoài ra, tôi còn kiếm được một cơ hội để đi Hồng Kông cho cô. Đi không?”
Điều này đã luôn là mục tiêu của cô.
Giang Ninh Phiến lặng lẽ nhìn vết sơn đỏ trên tường. Đôi mắt xinh đẹp của cô âm u đến mức không có lấy nổi một tia sáng.
“Có.” Ba giây sau, Giang Ninh Phiến trả lời một cách bình tĩnh: “Tôi muốn thuyết phục mẹ đi cùng với tôi.”