Khiến cô dần quên đi phải phản kháng.
Nhưng đến lúc cô sắp hùa theo, Hạng Chí Viễn đột nhiên buông cô ra.
Đẩy cô đi như vứt một đống rác.
“...”
Môi của Giang Ninh Phiến hơi sưng lên.
“Chà, đúng là người phụ nữ được tôi huấn luyện. Mới hôn có chút đã thấy thú vị rồi.” Hạng Chí Viễn châm chọc. Anh lấy ngón tay cái lau vết máu trên môi, trong mắt hiện lên sự xấu xa.
“...”
Hóa ra anh hôn chỉ để chế giễu cô.
Lúc Giang Ninh Phiến lau vết máu trên khóe môi, định rời đi thì một bức ảnh đột nhiên được đưa cho cô.
Một chiếc chuông vàng có dây tím.
Một chiếc chuông được khắc chữ “Tiêm“.
Bức ảnh chụp rất rõ nét…
“Người phụ nữ đáng chết này, chị lại dám cả gan lừa cậu Hạng. Nhìn cho rõ đi, đây mới là chiếc chuông thật. Anh Hạng đã tìm thấy Tiêm Tiêm thật rồi!” Cô Minh Thành trừng mắt nhìn Giang Ninh Phiến: “Đồ giả mạo! Kẻ giả mạo người khác sẽ bị sét đánh đó!”
“...”
Giang Ninh Phiến nhìn vào chiếc chuông trong bức ảnh một cách chăm chú.
Bức ảnh chụp rất rõ, chiếc chuông cũng được cố ý làm cho cũ đi.
Hạng Văn Thanh không hổ từ người đã tung hoành ngang dọc, hiệu suất làm việc của ông ta cực kỳ cao.
Tốt lắm.
Không thể tốt hơn được nữa.
Giang Ninh Phiến quay khuôn mặt bị đánh đến sưng tấy của mình một cách thờ ơ rồi lẳng lặng đi về phía trước.
Một nhóm người mặc vest đen đột nhiên ùa vào. Bọn họ đẩy những người xung quanh ra rồi xếp thành hai hàng trước cửa, để chừa ra một con đường.
“Cậu Hạng! Anh Hạng đã chuẩn bị xong tiệc chào mừng rồi, chỉ đợi anh đến thôi.”
Những cấp dưới đều cúi đầu.
Giang Ninh Phiến bị đám đông đẩy sang một bên.
Một bóng người cao lớn bước tới, Hạng Chí Viễn chỉnh lại quần áo, bước đi đẹp mắt. Anh bước về phía trước với dáng vẻ kiêu ngạo…
Cô Minh Thành và những người đàn ông khác theo sau anh.
Anh lại trở về dáng vẻ người đứng đầu được ủng hộ rầm rộ của Ngày Địa Ngục.
Đột nhiên, Hạng Chí Viễn dừng lại. Anh quay đầu, nhìn Giang Duy Nhất đang đứng đó một cách im lặng, ánh mắt rơi vào nửa phần mặt sưng tấy của cô.
Sau đó, Hạng Chí Viễn băng qua đám đông, đi thẳng về phía cô. Anh đứng trước mặt cô, dùng ngón tay mảnh khảnh nâng mái tóc dài của cô lên rồi cúi mặt xuống, ghé đôi môi mỏng vào sát tai cô, giọng nói khàn khàn: “Ngày trước mắt Hạng Chí Viễn tôi bị mù nhưng bây giờ tôi đã tỉnh táo lại rồi.”
Một tháng chờ đợi trong vô vọng đó.
Anh đối diện với bốn bức tường ngày này qua ngày khác, giờ này qua giờ khác, phút này qua giây khác.
Anh đã đợi quá lâu.
Nên trái tim cũng lạnh rồi.
Anh không thể tiếp tục lừa dối bản thân là người phụ nữ này yêu mình nữa.
“...”
Giọng nói của anh lạnh lùng như gió đông, khiến người ta khiếp sợ.
Giang Ninh Phiến lắng nghe, vẻ mặt vô cảm.
“Làm sao đây? Tôi thấy bất công thay cho em. Bị tôi làm một năm mà đến một tội danh cũng không gắn cho tôi được.” Hạng Chí Viễn ghé vào vành tai cô.
Đây là khu vực nhạy cảm của cô.
Một cơn tê dại xẹt qua cơ thể cô, cả người Giang Ninh Phiến run lên.
Anh cúi đầu cắn vành tai cô rồi thổi vào tai cô một cách nhẹ nhàng.
Giang Ninh Phiến co người lại theo bản năng, cánh tay cô run lên.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Hạng Chí Viễn nhếch môi một cách hài lòng. Đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên sự gian xảo, anh nói từng chữ: “Giang Ninh Phiến, sau này ban đêm đừng ngủ sâu quá. Em phải cẩn thận đấy, vì tôi có thể trở lại tìm em bất cứ lúc nào.”
Một lời đe doạ trần trụi.
“...”
Giang Ninh Phiến mím môi, không nói gì.
Hạng Chí Viễn cười khẩy. Anh nhìn gương mặt trắng bệch của cô với vẻ hài lòng rồi quay người rời đi…