Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 130: Chương 130: Làm người thân của tôi (9)




Bởi vì cả gia đình anh đã bị giết hại, người thân của anh cũng không còn nữa, vào ngày hôm đó, anh chỉ còn lại một mình.

“Tách.”

Hạng Chí Viễn xoay chiếc bật lửa trong tay, chợt nhấn xuống, ngọn lửa màu vàng bùng lên, phản chiếu trong cặp mắt đen của anh…

Nó như một ngọn lửa cuồng nộ hừng hực nóng bỏng, thiêu đốt con người.

Giang Ninh Phiến lẳng lặng nhìn anh, không lên tiếng.

“Cái miệng của Cô Minh Thành nói cho em biết hết rồi à?” Hạng Chí Viễn không nhúc nhích, chơi đùa bật lửa trong tay, bình thản hỏi.

“Ừm.” Giang Ninh Phiến gật đầu, trầm giọng đáp.

“Sớm muộn gì cũng phải đày cậu ta thôi!” Đột nhiên giọng điệu Hạng Chí Viễn lạnh xuống, trong lòng vô cùng bất mãn.

Cô Minh Thành chết tiệt.

“...”

Giang Ninh Phiến không nói gì, vẫn đứng ở cửa im lặng nhìn anh, nhìn ngọn lửa trên chiếc bật lửa của anh…

Không biết tại sao khi biết Hạng Chí Viễn từng có quá khứ như vậy, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.

Là vì gia đình bị diệt vong nên anh mới trở nên như ngày hôm nay sao?

Khoảng chừng mười phút trôi qua.

“Bọn họ đều chết trước mặt tôi.”

Hạng Chí Viễn bỗng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trên bật lửa rồi khàn giọng nói, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, như thể anh đang nói về một người không liên quan đến mình: “Ba mẹ, ông nội tôi, người giúp việc trong nhà, đứa bé ba tuổi… Tất cả đều chết hết, tôi tận mắt nhìn thấy.”

“...”

Giang Ninh Phiến không khỏi lạnh cả người, ngạc nhiên không thốt nên lời.

Đây là quá khứ của Hạng Chí Viễn…

“Em có biết một người bị bắn vào chỗ hiểm trên cơ thể thì mất bao lâu mới chết không?”

Khóe môi Hạng Chí Viễn nở nụ cười lạnh lẽo, đầu ngón tay xẹt qua ngọn lửa: “Trong mấy giây đồng hồ, bọn họ giãy giụa, thở hổn hển, ngọ nguậy, bọn họ cố gắng che đi vết thương, nghĩ rằng máu sẽ không chảy ra nữa, bọn họ có thể tiếp tục sống…”

Mỗi một từ đều khiến người nghe cảm thấy kinh khủng.

Giang Ninh Phiến không tự chủ nhấc chân đi về phía anh.

“Nhưng chẳng có ích gì, bọn họ vẫn chết.” Hạng Chí Viễn nhếch mép, nhìn thẳng vào chiếc bật lửa trên tay: “Dù bọn họ có muốn sống bao nhiêu đi nữa thì cũng vô ích, cái chết ập đến, bọn họ đau đớn hít thở những hơi cuối cùng, em có biết cảnh tượng máu tuôn ra như nước từ cơ thể là thế nào không…”

“Những chuyện đó đều đã qua rồi.”

Giang Ninh Phiến không nhịn được cắt ngang lời anh, giọng cô dịu dàng êm ái đến không ngờ.

Nghe vậy, Hạng Chí Viễn chậm rãi ngước mặt lên, hốc mắt đỏ rực, ánh mắt yếu ớt hỏi ngược lại: “Đã qua rồi sao?”

Giang Ninh Phiến bước tới rồi ngồi xuống, lấy bật lửa trong tay anh đi, nhẹ giọng nói: “Đã qua rồi, anh đừng níu kéo những quá khứ tồi tệ ấy nữa.”

Có lẽ vì cô cũng từng mất đi người thân.

Cô có thể hiểu được nỗi đau đó, vì vậy cô đồng cảm với Hạng Chí Viễn…

“Thật không?”

Hạng Chí Viễn đảo mắt nhìn thật sâu vào cô, vươn tay vuốt ve gò má của cô: “Em biết không, dù tôi có nhắm mắt lại bao nhiêu lần thì cũng đều có thể nhìn thấy cảnh tượng khi ấy, trong nhà tôi có bảy mươi người chết…”

Một con số đủ khiến người ta phải khiếp sợ.

Giang Ninh Phiến đẩy tay anh ra, bàn tay anh lạnh như băng, cái lạnh này khiến cô cảm thấy không thoải mái, trái tim cũng dần trở nên đau đớn theo giọng nói của anh.

Như thể cô có thể nhìn thấy cảnh tượng bi thảm rõ ràng ngày đó …

“Những người thân yêu nhất của tôi đều chết hết vào đêm ấy.” Hạng Chí Viễn nhìn cánh tay bị đẩy ra của mình, khổ sở cười một tiếng, đôi mắt đỏ thẫm chăm chú nhìn vào cô: “Tiêm Tiêm, em có thể làm người thân của tôi không?”1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.