Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 131: Chương 131: Tôi đói (10)




“...”

Giang Ninh Phiến bị khiếp sợ, ngơ ngác nhìn anh.

Người thân?

Anh xem cô là người thân sao?

Thật ra cũng coi như cô không có người thân, chỉ còn lại mẹ, nhưng e ngại thân phận nằm vùng nên cô cũng không thể thường hay làm bạn... Không thể không nói, hai chữ người thân đối với cô mà nói xúc động quá lớn.

“Em là cô gái hiền lành.” Hạng Chí Viễn chậm rãi tới gần mặt cô, môi phớt qua cằm cô, chậm rãi đi lên. Giống hôn lại không phải hôn, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào cô, đôi tay chậm rãi ôm lấy cơ thể cô, giọng nói từ tính gợi cảm: “Cho nên...”

“...”

Giang Ninh Phiến phản xạ có điều kiện muốn đẩy anh ra, nhưng nghĩ đến hai bàn tay lạnh ngắt của anh lại do dự.

Anh chỉ muốn một chút quan tâm mà thôi.

Một chút mà thôi.

Bỗng dưng Giang Ninh Phiến bị anh ôm.

“Vì vậy... Cút khỏi giường tôi đi.”1

Quay đầu đi, Hạng Chí Viễn hôn lên môi cô dễ như trở bàn tay, ngậm nhẹ hôn sâu, trằn trọc...

“...”

Giang Ninh Phiến lập tức như bị sét đánh.

Quả nhiên chó không bỏ được thói ăn phân, tư tưởng tình dục trong đầu người đàn ông này qua một trăm năm cũng sẽ không thay đổi.

Giang Ninh Phiến tức giận giãy dụa, xoay mặt sang một bên né tránh nụ hôn bá đạo của anh, bỗng nhiên ánh sáng lóe lên, mở miệng nói: “Tôi đói rồi.”

“Muốn ăn gì, tôi lập tức đi làm!”

Hạng Chí Viễn phản xạ có điều kiện mở miệng.

“...” Giang Ninh Phiến thở dài một hơi.

Hiện tại anh nấu cơm cho cô đã trở thành việc mỗi ngày phải làm.

“...” Hạng Chí Viễn ngước mắt, cả khuôn mặt xanh lại, ai oán trừng mắt về phía cô, cắn lên cằm cô: “Em cố ý.”

Sớm không đói bụng, muộn không đói bụng, lúc này đói.

Vừa mới làm cho cô một bữa ăn khuya.

“Không, sushi vừa rồi bị anh hất đổ cả.” Giang Ninh Phiến nói.

Hạng Chí Viễn sờ lên bụng bằng phẳng của cô, cau mày, anh dán vào thân thể mềm mại của cô không chịu rời đi: “Làm lại lần nữa rồi tôi đi.”

“Tôi đói...” Giang Ninh Phiến lấy lui làm tiến: “Không thì tôi sẽ gọi thức ăn ngoài.”

“Không được, em không thể ăn những món chứa bột ngọt! Tôi sẽ đi làm ngay bây giờ! Không cho phép em gọi thức ăn ngoài!” Quả nhiên Hạng Chí Viễn lập tức bất mãn nói, lui khỏi người cô, ngồi ở trên ghế sô pha, hô hấp còn đắm chìm trong tiết tấu nụ hôn...

Hạng Chí Viễn suy nghĩ rồi lại tiện tay thu hồi điện thoại vào trong túi quần.

Tránh cho cô đói bụng đến gọi điện thoại đặt thức ăn ngoài.

Kéo xe lăn bên cạnh qua, Hạng Chí Viễn nhảy lên ngồi, kéo chăn lông lên người cô, che cơ thể cô lại, lạnh lùng rống một câu: “Kẻ còn sống bên ngoài, vào đây cho tôi!”1

Rất nhanh một đàn em đi tới đẩy Hạng Chí Viễn rời đi làm đồ ăn.

Giang Ninh Phiến nhìn oán khí cả người Hạng Chí Viễn phát ra, hơi bất đắc dĩ.

Người đàn ông này... Cô đã không biết hình dung anh như thế nào.

Rốt cuộc tình cảm cô đối với anh là thật hay giả, làm sao lại nhảy vọt độ lớn như vậy, một phút trước còn đang kể về bi kịch anh trải qua, một phút sau đã nghĩ đến chuyện kia...

Người đàn ông không biết xấu hổ.

Cô sẽ không hùa theo anh, để anh buồn bực chết.

Giang Ninh Phiến mặc quần áo tử tế đi vào phòng tắm, rửa tay, trong lúc ngước mắt, cô nhìn thấy môi mình vừa treo một nụ cười thản nhiên, ngay cả cặp mắt cũng cong cong.

“...”

Màn này khiến cô giật nảy mình.

Cô khiếp sợ nhìn mình trong gương, ngón tay sờ lên mặt mình, cô điên rồi hả? Thế mà cô lại lộ ra nụ cười như thế vì tên rác rưởi Hạng Chí Viễn kia.

“Không thể nào.”

Giang Ninh Phiến kích động lui về sau, người đụng vào ngăn tủ phía sau, dưỡng da, đồ trang điểm phía trên vụn vặt lẻ tẻ rơi đầy đất...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.