Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 124: Chương 124: Người phụ nữ của tôi không quen ngửi mùi thuốc lá (3)




Anh giúp cô cài nút áo, trông vô cùng nghiêm túc và cẩn thận, anh vuốt thẳng bộ đồ bệnh nhân trên người cô đến khi không còn vết nhăn nào.

Cách biểu đạt tình cảm của anh luôn thẳng thắn đến ngang ngược, có khi lại cẩn thận từng li từng tí, bao bọc người ta chặt chẽ đến không kẽ hở...

Giang Duy Nhất cúi thấp đầu, không nhìn nữa.

Cô điên cuồng tự nhắc nhở bản thân đang đứng ở lập trường gì, không thể khiến lòng báo thù của cô bị chút dao động.

Sau khi giúp cô chỉnh sửa quần áo tươm tất, Hạng Chí Viễn mới lớn tiếng nói: “Cút vào đây.”

Giọng nói chứa đựng sự tức giận và bất mãn đã thể hiện rõ tâm trạng rất không vui của anh ở thời điểm hiện tại.

Cô Minh Thành đẩy cửa bước vào, thấy khuôn mặt như đang nổi bão của Hạng Chí Viễn, anh ta lặng lẽ hít sâu, cẩn thận nói: “Cậu Hạng, Khương Phú Chiếu và Cố Cảnh Thâm đưa đàn em đến thăm.”

Khương Phú Chiếu - Phi Hổ và Cố Cảnh Thâm - Liệp Báo là hai tay sai trung thành khác của Hạng Chí Viễn.

Bên ngoài bệnh viện là một trận hỗn loạn.

Giang Ninh Phiến đi tới bên cửa sổ, cô hé mở cánh cửa nhìn ra ngoài, cách đó không xa một đoàn xe màu đen đang ùn ùn kéo tới bệnh viện, trông vô cùng khí thế.1

Sắc trời ảm đạm như đang đè nén.

Cơn mưa lất phất không ngừng rơi.

Khoảng đất trống trước khu nội trú bị đoàn xe đó vây chặt kín, cửa của mấy chiếc xe đó gần như được mở ra cùng lúc, một đám người mặc đồ đen từ trong bước ra, tay bung dù che mưa cũng cùng sắc đen.

Phong cảnh dưới lầu ngay lập tức bị một mảng đen của những cây dù đó che lấp.

Ít nhất cũng có đến ba bốn trăm người.

Hàng dài những cây dù màu đen khí thế mãnh liệt tiến vào khu nội trú, bước chân đồng bộ bước trong làn mưa, bác sĩ, y tá và cả bệnh nhân trong viện đều bị dạt sang một bên.

Thăm bệnh cái gì, rõ ràng là muốn dỡ cả cái bệnh viện xuống!1

Giang Ninh Phiến hơi khinh thường nhìn trận thế rầm rộ dưới lầu, giọng nói trầm thấp của Hạng Chí Viễn vang lên bên tai: “Tiêm Tiêm, tới đây, mặc áo vào.”

Giang Duy Nhất quay đầu lại thì thấy Hạng Chí Viễn đang ngồi trên sô pha, nếu không để ý tới bên chân đang bị bó bột và áo khoác màu xanh da trời trên tay thì trông anh vô cùng phong độ.

Giang Duy Nhất bước tới nhận áo, tay lại bị Hạng Chí Viễn dùng sức kéo.

Cô ngồi xuống cạnh anh, Hạng Chí Viễn lại bắt đầu cẩn thận cài nút áo cho cô.

“Những việc này tôi có thể tự làm được.” Cô bị thương ở đầu, cuộc sống hàng ngày vẫn tự lo được.

“Nhưng tôi muốn làm!”

Hạng Chí Viễn ngang ngược nói, ánh mắt lộ vẻ mạnh mẽ.

Làm gì có ai cứ nhất quyết đòi cài nút áo hộ người khác...

Bên ngoài trời mưa, không khí có hơi lạnh.

Thế nhưng Hạng Chí Viễn chỉ mặc chiếc áo sơ mi khá mỏng trên người, anh chưa bao giờ mặc quần áo bệnh nhân.

Cô yên lặng nhìn anh thỉnh thoảng lại ấn đầu gối mình, hàng chân mày nhíu chặt, có lẽ vết thương trên chân anh bị mấy cú đá ban nãy của cô làm nặng hơn...

Cửa được mở từ bên ngoài.

Giang Ninh Phiến nhìn qua thì thấy có mười mấy người đi tới từ bên ngoài hành lang, bọn họ đều tăm tắp bước tới đứng trước mặt cô và anh, cầm đầu nhóm người đó là hai anh chàng đẹp trai: Khương Phú Chiếu, Cố Cảnh Thâm.

Tuổi tác hai người không lớn, đều xấp xỉ ba mươi.

“Cậu Hạng, những người còn lại tôi bảo họ chờ ở ngoài rồi, tránh làm phiền anh và chị Phiến dưỡng bệnh.” Cô Minh Thành đá cửa phòng bệnh, bưng hai ly cà phê bước vào.

Hai ly cà phê nóng được đặt lên bàn trà, hơi nóng bốc lên từng đợt.

“Cậu Hạng, đây là thứ tôi sai người mang từ Mỹ về.”

Cố Cảnh Thâm đeo cặp kính gọng trắng, chân chó chạy tới trước mặt Hạng Chí Viễn, dâng một hộp xì gà cho anh, chiếc hộp kim loại tinh xảo được mở ra, mùi xì gà tản ra ngoài không khí: “Chúc anh sớm xuất viện, để tôi châm thuốc cho anh.”

Cố Cảnh Thâm vừa nói vừa lấy bật lửa.

Hạng Chí Viễn trực tiếp vứt điếu xì gà đó đi, liếc mắt nhìn Giang Ninh Phiến đang ngồi bên cạnh: “Người phụ nữ của tôi không quen ngửi mùi thuốc lá, sau này đừng đem mấy món này tới trước mặt tôi nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.