Hạng Chí Viễn bị đá đến đau điếng nhưng vẫn không buông cô ra, năm ngón tay xoa nhẹ lên mặt cô, đôi môi cúi xuống hôn vừa vội vàng vừa gấp gáp...
“Hạng Chí Viễn! Anh đã nói sẽ không ép buộc tôi!” Cô không muốn.
“Thế nên tôi đang chờ em đồng ý.”
“Tôi không đồng ý.”
“Tôi sẽ khiến em đồng ý!” Hạng Chí Viễn nghiêng mặt qua, ngậm lấy vành tai là bộ phận mẫn cảm nhất trên người cô, thỏa mãn hưởng thụ sự run rẩy mãnh liệt từ cơ thể mềm mại của cô sau cơn kích tình thoáng qua...
Sao lại có loại đàn ông không biết xấu hổ đến thế!
“Hạng Chí Viễn, cái tên ngựa giống **** ***** lên não này!” Giang Ninh Phiến lớn tiếng mắng, cánh tay cô vùng vẫy thoát khỏi vòng ôm của anh, sau đó giáng một bạt tai vào thẳng mặt người kia.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn thoáng hiện lên sự rét lạnh, đưa tay nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, anh bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, trầm giọng nói: “Tôi không phải ngựa giống!”
“...”
“Tôi cũng không bị **** ***** lên não, tôi nhớ mong em cả mười mấy năm rồi! Điều này còn cần tôi lặp lại bao nhiêu lần nữa?” Hạng Chí Viễn nhìn thẳng mặt cô quát lên, cơ thể nặng nề áp lên người cô.
Anh nhớ cô mười mấy năm, chỉ thế thôi.
Rốt cuộc cô có hiểu, khái niệm thời gian mười mấy năm là thế nào không?
“...”
Điều bất ngờ là cô cảm nhận được sự bi thương trong đôi mắt anh.
Cứ như cô mới nói một câu gì đó rất quá đáng, một câu khiến anh đau lòng...
Giang Duy Nhất sợ đến run rẩy nhưng rất nhanh sau đó cô đã lấy lại tỉnh táo, tiếp tục giãy giụa.1
Hạng Chí Viễn nắm chặt tay cô, không cho cô cử động, đôi mắt anh như chứa cả sắc xanh của đại dương, một màu xanh sâu thẳm: “Tiêm Tiêm, bất kỳ ai cũng có thể nói thế với tôi nhưng em thì không thể!”
Suốt bao nhiêu năm qua, cô không hề nhớ anh là ai nhưng trong lòng anh chỉ có mình cô.
Anh bỏ mặc các thế lực ở nước ngoài, cắm rễ trong nước mười năm trời, hao tốn biết bao sức người sức của chỉ để tìm cô, tìm một cô gái chưa từng để anh trong lòng.
“...”
Giang Ninh Phiến bị cảm xúc trong mắt làm hoảng sợ, nhất thời không biết nên nói gì.
Tình cảm nồng nàn trong mắt anh là thứ cô không muốn đón nhận.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy một “chính mình” khác, cô vô cùng hy vọng An Vũ Dương chỉ đối xử với cô một là lạnh hai là nóng, chứ không phải kiểu dịu dàng như gần như xa ấy, cô tình nguyện bị đối xử một cách tuyệt tình.
Hạng Chí Viễn yên lặng chăm chú nhìn cô vài giây, anh kéo tay cô, cúi thấp đầu lại định hôn thêm lần nữa, Giang Duy Nhất quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Tôi cần anh nhớ à.”1
Một câu nói còn lạnh hơn gió mùa đông.
Ngực Hạng Chí Viễn như mới bị một nhát dao cắt qua, đau đến tan nát cõi lòng.
Người phụ nữ vô tình.
Một tay của Hạng Chí Viễn nắm cằm cô, ép buộc cô nhìn thẳng vào anh.
Cô lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt Hạng Chí Viễn thoáng hiện vẻ tức giận, hận không thể một ngụm ăn cô luôn. Nhưng sau đó, cơn tức giận từ từ tiêu tan, cảm xúc trong mắt anh hóa thành vẻ bất đắc dĩ, anh than thở: “Cô gái nhỏ không có lương tâm này, em ỷ vào việc tôi yêu em nên mới cao hơn tôi một bậc.”
Cô ỷ vào sự cưng chiều của anh.
“...”
Giang Ninh Phiến phát hiện bản thân gần như không thể nhìn thẳng vào mắt anh.
Vậy An Vũ Dương ỷ vào gì?
“Cốc cốc.”
Tiếng đập cửa vang lên đột ngột, phá vỡ tình cảnh hiện tại của hai người.
Mỗi người ôm nỗi niềm của riêng mình.
Hạng Chí Viễn nhíu mày, buông tay Giang Duy Nhất ra, anh tự tay giúp cô chỉnh sửa lại quần áo cho tử tế, vẻ động tình trên mặt cũng dần biến mất.1
Sự thờ ơ của cô là vũ khí tốt nhất để đẩy lui dục vọng trong anh.
“Để tự tôi làm.”
Giang Duy Nhất vùng vẫy, ngồi qua một bên, đẩy tay anh ra ý muốn tự mình sửa sang lại quần áo bị anh dày vò đến xộc xệch trên người.
“Đừng nhúc nhích!”
Hạng Chí Viễn trừng mắt nhìn cô, anh vén chăn lên ngồi xuống, mặc cho mái tóc ngắn rối nùi trên đầu mình vẫn chưa được chỉnh lại, anh tiếp tục cố chấp cài lại nút áo trên người cô.