“Tuyết Nhi, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Bạch Băng dắt Bạch Tuyết đi ra ngoài cửa.
Người hầu và bảo vệ thức thời rời đi, rất nhanh trong phòng khách cũng chỉ còn lại có Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư.
“Cô ta là ai?”
Sau khi bọn họ đi, Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi một câu.
“Cô thật sự không biết sao?”
Mộ Tư nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt có thêm chút châm chọc: “Ba cô nhốt cô ấy ở nhà cũ Thịnh gia ba tháng, vết thương trên người cô ấy là do các người ban tặng, cô còn nói không biết cô ấy là ai?”
“Tôi không biết anh đang nói gì, tôi chưa từng gặp cô ấy.”
Vẻ mặt Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên, tiếp theo lại hỏi: “Anh và cô ấy có quan hệ gì, tại sao ba tôi lại giam cầm cô ấy?”
Cô không ngốc, nếu như Mộ Tư và người phụ nữ kia không có cái gì, làm sao ba cô vô duyên vô cớ nhốt cô ta lại?
Hai mắt Mộ Tư mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn cô: “Cô thật sự không biết?”
Thịnh Hoàn Hoàn nở nụ cười tự giễu: “A Tư, xem ra chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ thật sự hiểu nhau.”
Cô vẫn luôn đối với anh ta tin tưởng không nghi ngờ, cũng tự cho là người hiểu rõ anh nhất, cho tới hôm nay cô mới biết mình sai.
Nhìn hai mắt đỏ thẫm của Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt không nói lời nào, lông mi tinh tế che giấu tất cả cảm xúc của anh ta.
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn thích vẻ đẹp mắt này của Mộ Tư, cho dù là giờ phút này đi chăng nữa, thì vẻ đẹp này thật sự làm rung động lòng người.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại hận anh ta, hận ánh mắt của anh ta, hận lông mày của anh ta, hận áo sơ mi trắng không tỳ vết không chút nếp nhăn của anh ta, càng hận sự ôn nhuận như ngọc của anh ta.
Hồi lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tôi đến chỉ muốn hỏi anh một câu, tại sao phải đào hôn?”
Rốt cuộc tại sao phải đối xử với cô như vậy?
“Tôi xin lỗi.”
Mộ Tư trầm mặc một lát, sau đó nói ba chữ này.
Ba chữ đơn giản, thật giống như là một nắm muối, hung hăng rải vào trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đang rỉ máu.
Mười mấy phút sau, Thịnh Hoàn Hoàn thất hồn lạc phách rời khỏi Mộ gia.
Mộ Tư nhìn bóng lưng cô đơn của Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng không đủ nhẫn tâm, gọi điện thoại cho Cố Bắc Thành: “Chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Cố Bắc Thành lạnh lùng trả lời anh: “Cậu nhớ kỹ hôm nay, nếu cậu đã lựa chọn vứt bỏ cô ấy, sau này chuyện của cô ấy, không liên quan đến Mộ Tư cậu nữa.”
Trên đường trở về, Thịnh Hoàn Hoàn khóc lớn một hồi, khóc tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc.
Cố Bắc Thành cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh cô.
Gần biển.