Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 17: Chương 17




Cố Bắc Thành mở cửa sổ xe, gió mang theo hơi mặn của nước biển cùng nhau đổ vào, bên tai vang lên tiếng sóng biển vỗ rì rào giữa đêm.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết mình khóc bao lâu, mãi đến khi không khóc được, mới thấy Cố Bắc Thành chậm rãi mở miệng.

Anh ta nói: “Cô gái kia tên là Bạch Tuyết, là em gái ruột của Bạch Băng, là thanh mai trúc mã của Mộ Tư, tai nạn bảy năm trước, Bạch Tuyết cứu Mộ Tư một mạng.”

“Sau đó Bạch Tuyết bị Mộ Thành Chu nhốt ở nước ngoài, trở thành con cờ uy hiếp Bạch Băng và Mộ Tư, mấy năm nay Mộ Tư vẫn luôn tìm cô ấy, vốn tưởng rằng cô ấy đã chết, không ngờ vẫn còn sống.”

Thanh mai trúc mã!

Bạch Tuyết, Bạch Tuyết, em gái của Bạch Băng……

Hóa ra nhiều năm như vậy, anh ta vẫn luôn lừa gạt cô!

Thì ra anh ta cho rằng Bạch Tuyết đã chết, cho nên mới đồng ý kết hôn cùng cô.

Thịnh Hoàn Hoàn nở nụ cười tự giễu, nước mắt trong suốt giống như pha lê, khiến người ta đau lòng tiếc hận.

“Hóa ra chỉ có một mình em bị lừa gạt, bị lừa dối như một kẻ ngốc trong sáu năm mà vẫn cảm thấy hạnh phúc.”

Vừa rồi Mộ Tư xin lỗi cô, trong ánh mắt anh ta có sự áy náy, có mắc nợ, cũng có thương hại, nhưng duy chỉ không có tình yêu.

Cho đến một khắc kia, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Thì ra trong sáu năm này, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào đoạn tình cảm này chỉ có cô.

Ngay tại buổi sáng hôm nay, cô còn thề son sắt nói với cha mẹ, cô tin tưởng Mộ Tư sẽ không phản bội cô, cô tin tưởng Mộ Tư sẽ làm cho cô hạnh phúc cả đời.

Một tát này của Mộ Tư thật đau!

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới những lời vừa rồi của Mộ Tư, anh ta nói: “Hoàn Hoàn, xin lỗi, là tôi phụ lòng em, thật ra người tôi yêu vẫn luôn là Bạch Tuyết.”

Cô làm bạn với anh ta suốt sáu năm, cùng anh ta điên cùng, cùng anh ta sống qua vô số thời gian hắc ám, kết quả chỉ đổi lấy một câu “xin lỗi.”

Thời gian cô từng cho là hạnh phúc vui vẻ nhất, hôm nay ngẫm lại tất cả cũng chỉ là âm mưu mà thôi.

“Bắc Thành, anh ấy nói người anh ấy yêu vẫn luôn là Bạch Tuyết, còn nói tình yêu chú trọng trước sau, một câu nói của anh ấy làm em biến thành người phụ nữ buồn cười nhất Hải Thành.”

“Mấy năm nay anh ấy luôn cùng em diễn kịch, luôn lợi dụng Thịnh gia, em còn đối với diễn xuất thâm tình của anh ấy vẫn tin là thật, em dốc hết tâm tư yêu anh ấy bảo vệ anh ấy, còn bị coi thường là trèo lên giường của anh ấy.”

Năm mười tám tuổi, Thịnh Hoàn Hoàn còn len lén bò qua giường của anh ta.

Nhưng mà Mộ Tư tựa như một chính nhân quân tử bảo thủ, nhất định phải giữ lại lần đầu tiên đến đêm tân hôn, cho dù rõ ràng động niệm, cũng tuyệt đối sẽ không vượt rào.

“Cho tới hôm nay em mới biết, hóa ra anh ấy không chạm vào em, cũng không phải cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn em quý giá bao nhiêu, mà là trong lòng anh ấy căn bản không có em.”

Đau đến cực hạn, nhưng lại khóc không nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.