Ngủ gật, thân thể không biết đã nằm trên cánh tay Tống Mạc từ khi nào, mười giây, chín giây, tám giây, mắt thấy đèn đỏ sắp chuyển sang đèn xanh, đầu của Tần Ngu lại nghiêng nghiêng, ngả vào trong lòng Tống Mạc.
Ngả vào trong lòng thì ngả luôn đi, tại sao phải ghé vào nằm lên trên đùi anh, nằm trên đùi anh cũng coi như xong đi, vì cái gì mà mặt của cô đối với anh cứ như vợ nhỏ, cô... Giống như đang chảy nước miếng.
Sắc mặt Tống Mạc nhất thời trở nên u ám, nhưng mà phía sau đã vang lên tiếng còi, anh không thể không để tuỳ ý cho Tần Ngu nằm trên đùi anh mà chảy nước miếng.
Đạp chân ga, xe lướt qua vạch dành cho người đi bộ, Tống Mạc không chút lưu tình nắm lấy bả vai Tần Ngu đẩy cô về chỗ ngồi.
Rủ con mắt nhìn xuống, nơi đũng quần ướt nhẹp một bãi nước miếng, giống như bị đái ra quần.
Thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tần Ngu đang chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt người đàn ông này lại càng thêm khó coi hơn, chết tiệt, anh không nên dung túng để cho người phụ nữ này dựa vào vai anh.
Hơi thở của cô lởn vởn xung quanh, ở trong quán bar đã nhịn xuống giờ lại một lần nữa ngóc đầu dậy, trong lòng bực mình không thôi, nhịn không được nắm lấy cái cằm của Tần Ngu khẽ gầm lên, “Người phụ nữ này, nói ra địa chỉ đi!”
Hiện tại, một giây anh cũng không muốn nhìn thấy người phụ nữ này, anh muốn ngay lập tức tống cổ cô về nhà, để cho cô biến mất trước mặt anh.
Có lẽ là cằm bị đau làm cho ý thức Tần Ngu tỉnh táo hơn một chút, nhắm mắt lại lầm bầm nói mấy câu, nhưng miệng nói không rõ ràng, giống như là đang nói mớ. leê quý d0n9
Nhìn bộ dạng say mèm không phân biệt được phải trái này của cô, Tống Mạc có cảm giác cơ bản là mình đang đàn gảy tai trâu.
Đột nhiên cảm giác được bộ dạng bản thân mình ngay lúc này có chút buồn cười, cùng lắm chỉ là một phụ nữ say rượu, lại khiến cho anh sắp phát điên lên.
Buông tay ra, thôi kệ.
Nếu như cô đã không chịu nói địa chỉ, bây giờ chỉ có còn cách đưa cô trở về biệt thự. Ồ, coi như là sớm trải nghiệm cuộc sống sau hôn nhân một chút, dù sao thì sớm muộn gì cũng phải trải qua.
Gia tăng tốc độ, chạy về hướng đường Vân Sơn.
Do tốc độ xe chạy quá nhanh, Tần Ngu cảm thấy ngủ không thoải mái, dứt khoát đá giày ra, toàn bộ cơ thể co rúc ở trong ghế, cuộn tròn lại giống như một con vật nhỏ. leê quý d0n9
Tống Mạc không nhìn cô, chỉ chăm chú nhìn đường phía trước, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng và kiêu căng.
Đường Vân Sơn là khu quy hoạch sa hoa nhất trong thành phố, có những toà nhà cao tầng cao vút tầng mây, có những biệt thự non xanh nước biếc xung quanh, đoạn đường này tư thế ngủ của Tần Ngu thiên biến vạn hoá, anh vừa phải lái xe vừa phải giữ lấy cô, đề phòng cô đập đầu vào cửa xe, đương nhiên cũng là đề phòng cô một lần nữa ngã vào đũng quần anh.
Xe dừng lại trước căn biệt thự tường trắng ngói đỏ, Tống Mạc xuống xe, ôm Tần Ngu ra từ trên ghế lái phụ, giống như là ôm một bó hoa hồng thật lớn, không nhanh không chậm bước lên cầu thang.
Anh phải trải qua đắn đo suy nghĩ rất nhiều mới đưa ra quyết định không gọi cô dậy, để tránh cho cô lại giống như con thiêu thân.
Ấn chuông cửa, có người ra mở cửa.
Tống Mạc thần sắc lạnh nhạt bước đi, thân hình thẳng tắp, trên người lại có chỗ rất nhếch nhác, màu trắng trên áo sơmi có một vệt ố màu đen cái gì đó, nơi nào đó trên quần màu sắc đậm hơn, mà trên gương mặt anh tuấn còn in một dấu son môi.
Vẻ mặt Vú Trương ngẩn ra, sắc mặt trở nên tế nhị, “Thiếu gia, đây là...”
Tống Mạc đem Tần Ngu tiện tay ném lên trên ghế sofa, trực tiếp đi vào phòng ngủ, đầu cũng không quay lại phun ra một câu, “Chuẩn bị nước cho tôi, tôi muốn tắm rửa.”
Đóng cửa phòng ngủ lại một cái, anh nghe được tiếng “Bùm” từ phòng khách truyền tới.
Ngoái đầu nhìn lại, Tần Ngu đang được bọc trong bộ tây trang của anh, rơi từ trên ghế sofa xuống đất...