Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 53: Chương 53: Thật sự là gặp quỷ




Thời điểm muốn đóng cửa xe, mới phát giác, chân của Tần Ngu đặt ngoài cửa xe, một đôi chân trắng nõn, dưới ánh trăng, phảng phất như một món đồ sứ thượng hạng, trắng nõn gần như trong suốt.

Ánh mắt của Tống Mạc rơi xuống trên đùi Tần Ngu mấy giây, chau mày lại giật giật khóe miệng, một lát, cúi người động thủ nâng chân của cô vào trong xe, giày cao gót đầu nhọn màu đen trên chân phải của cô tróc ra, “Xoạch” một tiếng rơi trên mặt đất.

Anh nhặt chiếc giày tinh xảo kia lên, hai mắt tùy ý lướt qua cũng biết là giá trị xa xỉ gì đó, ánh mắt rơi vào trên mặt Tần Ngu, hận không thể bẻ thành người phụ nữ này thành hai đoạn, khi nào thì người phụ nữ này trở nên hào phóng như vậy cam lòng đeo mấy tháng tiền lương dưới chân, thật sự là gặp quỷ.

Lơ đễnh thu hồi ánh mắt, khom người vào trong xe, giúp Tần Ngu đeo lại giày, đóng cửa xe lại, vòng qua đầu lên xe.

Buộc chặt dây an toàn, mới phát hiện chẳng biết lúc nào Tần Ngu đã đổi sang một tư thế ngủ khó khăn, rũ đầu mình xuống, sợi tóc màu đen theo hai bên gương mặt trợt xuống, rất giống một nữ quỷ tóc tai bù xù.

Hơi ghét bỏ nhíu mày, đưa tay đỡ thân thể Tần Ngu quay trở lại trên chỗ ngồi trước, nghiêng người thay cô nịt giây nịt an toàn.

Đột nhiên trên mặt như bị vật nào đó đè lên, mang theo mềm mại, xúc cảm ẩm ướt rơi vào gò má của anh.

Là cánh môi Tần Ngu.

Đáy mắt Tống Mạc biến sắc trở nên sâu thẳm, dừng lại mấy giây, đưa tay, tựa trán cô, đẩy cô sang một bên.

Thân thể Tần Ngu mềm nhũn như không xương, cả người đảo qua cửa xe.

Mắt thấy sắp đụng vào cửa kính xe, Tống Mạc mím môi, khoảng cách giữa đầu của Tần Ngu và cửa kính xe chỉ còn hai cm, liền nhanh tay níu lấy cô.

Quay thân thể của cô vào trong ghế xe, mới hé mắt, dựa về trong ghế, oh, phụ nữ thật sự là phiền toái.

Xe khởi động, chạy tới trước.

Rẽ ra phố danh hoa lộng lẫy, một tay Tống Mạc đặt ở trên tay lái, một tay vỗ vỗ mặt Tần Ngu, “Tần Ngu, địa chỉ nhà cô.”

Trong không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, đột nhiên có một bàn tay nóng rơi vào trên mặt của cô, Tần Ngu choáng váng đưa tay níu lại bàn tay đó, mặt đưa tới gần, nhất thời một dòng nước ấm từ khuôn mặt tràn ra, nhếch nhếch môi cười, ngủ càng lúc càng say nồng.

Tống Mạc nghiêng đầu nhàn nhạt lườm một cái, người phụ nữ này ngủ tựa hồ rất an tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp trắng mịn cọ ở lòng bàn tay của anh, nhếch khóe môi lên, mang theo đường cong đẹp mắt, giống như một loại hải tảo dài mất trật tự quấn quanh, lộ ra một cỗ lười biếng đẹp mắt, anh đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay khẽ nóng lên, nhiệt lượng không ngừng theo cánh tay truyền tới trái tim.

Rung động nói không nên lời.

Không khỏi thất thần, mấy giây sau, mới chợt hoàn hồn, muốn rút bàn tay to của mình ra khỏi gương mặt của cô.

Ai ngờ, Tần Ngu mím mím môi, lông mi thật dài nhẹ nhàng kích động, làm nũng hừ một tiếng, “Đừng động, lạnh...”

Trong lòng Tống Mạc mềm nhũn, mới phát giác ra, thời tiết lạnh như vậy, cô lại mặc một cái đầm đỏ (chương 51 mình edit là quần đỏ nhưng đến chương này mình đọc kĩ lại thì thấy chắc n9 đang mặc đầm), ngắn đến đầu gối, cánh tay cùng chân trần trụi run rẩy trong mùa đông rét lạnh.

Đúng lúc phía trước là đèn đỏ, Tống Mạc nâng mặt Tần Ngu chậm rãi ngừng xe.

Một cái tay ngăn trán của cô, từng chút từng chút rút tay của mình ra, điều chỉnh không khí trong xe đến mức cao nhất, lại cầm áo khoác của mình đắp lên trên người Tần Ngu.

Lúc này Tần Ngu mới vừa lòng thỏa mãn cau mũi lại, một lần nữa ngủ mất.

Ngủ ngủ, cũng không biết khi nào thân thể lại dựa vào cánh tay của Tống Mạc, 10 giây, 9 giây, 8 giây, mắt thấy đèn đỏ biến thành đèn xanh, đầu Tần Ngu nghiêng nghiêng, chìm vào trong lòng Tống Mạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.