Tần Ngu bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cái thẻ màu vàng trước mặt mấy giây, rồi đưa tay đẩy trở về, “Em không cần, em có đủ tiền, em cũng có lương, hơn nữa, cứ như vậy mà cầm thẻ của anh, có cảm giác như bị bao nuôi, có chút kỳ quái...”
“Ngu Nhi, anh là vị hôn phu của em, không phải là kim chủ của em, em phải hiểu rõ điều này.”
“Em hiểu rõ mà.”
“Vị hôn thê ý là cũng chỉ trong một thời gian ngắn, không lâu nữa em trở thành vợ của anh, trách nhiệm của anh là kiếm tiền cho em tiêu.”
“Vậy trách nhiệm của em là gì, tiêu tiền? Nghe có vẻ như rất bất lực.”
“... .”
Hứa Giang Nam nhìn vẻ mặt rối rắm của Tần Ngu, nghiêm túc suy nghĩ một chút, một lát sau, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn về phía Tần Ngu, “Em chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa...” Dừng một chút, giống như là tìm từ ngữ thích hợp để diễn tả, tựa hồ là đang tìm kiếm một cái thích hợp từ ngữ để diễn tả, “Sưởi ấm.”
Tần Ngu giống như bị những lý luận này xoay cho chóng mặt, bởi vì lời của Hứa Giang Nam nghe hết sức hợp lý, lại làm cho cô không thể phản bác lại.
Cô lại sững sờ một lát, thẻ vàng đã bị Hứa Giang Nam bỏ vào túi áo khoác ngoài của cô một cách tự nhiên.
Hứa Giang Nam hôn lên trán cô một cái, xoay người sang chỗ Tần Lãng, ai ngờ Tần Lãng giơ hai tay ra, “Cháu cũng sưởi ấm, chú Giang Nam, sao chú không cho cháu tiền tiêu.”
Hứa Giang Nam sợ run mấy giây, nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Lãng, “Tiểu tử, tạm biệt.”
________
Nhà cũ của Tống gia.
Một căn nhà rất lớn có vườn hoa, nhìn xuyên qua cửa chính có thể nhìn vào vườn cây xanh biếc, không chỉ là những giống không biết tên rất trân quý, trong mùa đông cũng có thể vẫn xanh tươi như thế.
Một chiếc Ferrari rất dễ gây chú ý giống như một con báo săn mồi nhanh chóng dừng lại ở cửa chính, Tống Mạc mặc áo khoác lông màu đen, nghiêng người từ trong xe bước ra, mơ hồ trong sương mù, vóc người cao lớn rắn rỏi đứng lên, hai chân thon dài bước về phía trước.
Nhiệt độ trong phòng và nhiệt độ bên ngoài hoàn toàn bất đồng, Tống Mạc cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc bộ đồ tây trong người ngồi xuống.
Bên cạnh bàn, mọi người trong Tống gia đã sớm chờ anh từ lâu. Ồ, kể cả phụ thân của Tống Mạc và mẹ kế trẻ tuổi, còn có vài chú, thím và con gái con trai bọn họ, hơn mười người, ngồi hai bên bàn, tình cảnh này thoạt nhìn rất đồ sộ.
Tống Mạc cũng không nhìn bọn họ, rất tự nhiên bắt đầu ăn cơm.
Không có người nào dị nghị cái gì, Tống Mạc từ trước tới nay luôn làm theo ý mình, bộ dáng rất lạnh nhạt, giống như người này từ nhỏ đã có bộ dạng như vậy, vận mạng thanh cao, ở nhà cũng không có thay đổi gì lớn.
Một lát sau, ba Tống khẽ mở miệng, “A Mạc, cuối tuần này con đừng hẹn ai, ba hẹn gặp mặt cho con một lần.”
Vẫn là lời lẽ tầm thường như cũ, Tống Mạc cũng không ngoài ý muốn, rủ mắt xuống thong thả ăn cơm, cũng không trả lời, cái đề tài này mỗi khi anh về nhà nhất định lấy ra để nói, so với dì cả mẹ (kinh nguyệt) còn đúng giờ hơn, mỗi tháng một lần, mưa mặc mưa, gió kệ gió.
Ba Tống phụ thấy anh như vậy, cũng không có quá nhiều bất mãn, lại tiếp tục nói, “Lần này là con gái út của Tần gia, mới vừa về nước, học quản lý thị trường, hết sức ưu tú, gả vào Tống gia nhất định có thể giúp con một tay.”
Tống Mạc không nói, nhưng mấy chứ Tần gia lại khiến anh động lòng một chút, trong đầu xẹt qua hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Ngu, nhưng mà Tần gia này cũng không phải Tần gia đó, không có quan hệ gì với Tần Ngu.
Thấy anh vẫn có bộ dạng không lạnh không nhạt như cũ, mẹ kế Ân Ninh nhàn nhạt mở miệng, “A Mạc, con cũng đã trưởng thành, già cũng cần người phụng dưỡng người đàn ông thành gia lập nghiệp, đạo lý hiển nhiên, dì biết con tâm cao khí ngạo, chậm chạp không cưới, đừng để cho đến lúc đó người ta lại bàn tán.”
Ân Ninh cùng lắm cũng chỉ hai mươi tám hai mươi chín tuổi, trẻ tuổi như vậy cũng chỉ có thể làm chị của Tống Mạc, nhưng mà người phụ nữ này khéo léo vô cùng, mọi chuyện đều xử lý tới giọt nước cũng không lọt, khéo đưa đẩy đến cực điểm, ví dụ như khi vào Tống gia, Tống Mạc chưa bao giờ thừa nhận cô ta, cô ta cũng không buồn không giận, tự cho mình là dì. Lại giống như vừa mới nói, trong lời nói cũng không có ý cưỡng bách, chỉ là nói ra những điểm yếu, nghe xem, từng câu từng chữ đều giống như vì muốn tốt cho Tống Mạc.
Tống Mạc ngước mắt, đôi mắt đen bóng khẽ lườm người phụ nữ tài trí hào phóng một cái, bàn tán? Bàn tán cái gì? Nói Tống Mạc anh có phải bị bất lực hay không, có phải chức năng có vấn đề gì hay không? Còn nói Tống Mạc anh là người người đồng tính luyến ái? Ồ, đáng tiếc, những lời đồn đãi như thế này từ trước tới nay anh đều khinh thường.