Cố Uyển Uyển nhíu mày, số điện thoại? Nói đùa gì vậy, đưa cho anh số điện thoại rồi chờ ngày sau anh tìm tới tận cửa sao? Cô không có ngốc.
Cánh môi khẽ nhếch, vẽ ra đường cong xinh đẹp vui vẻ, “Biết rõ *, có tình ý gì sao? Chính là * sau khi, đường ai nấy đi, muốn số điện thoại của tôi? Không có cửa đâu.”
Cố Thành nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Uyển Uyển, đáy mắt nghiền ngẫm nổi lên bốn phía, “Không cho số điện thoại? Tên cũng được.”
Cố Uyển Uyển xuy cười ra tiếng, người đàn ông này có phải ngốc hay không, tại sao cô phải nói tên của mình cho một người sẽ không bao giờ gặp mặt nữa.
Mang theo giày cao gót từng bước từng bước đi đến trước mặt Cố Thành, từ trên cao nhìn xuống, con mắt phi thường sáng, “Tôi nói vị đại ca này, đi ra ngoài không mang theo não sao, anh nói coi, tại sao tôi phải nói tên của mình cho một người lạ, ngựa đực.” Hai chữ cuối cùng, Cố Uyển Uyển cố ý nhấn mạnh, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường.
Khóe môi Cố Thành chợt co rút lại, ánh mắt trở nên tối tăm, ngựa đực? Người phụ nữ này thật đúng là không sợ chết.
Cố Uyển Uyển thấy người đàn ông không nói lời nào, vòng quanh người đàn ông, từ trên xuống dưới nhìn kỹ nửa ngày, chợt gật gật đầu, một bộ dáng trong sáng, “Tôi nói vị đại ca này, anh muốn số điện thoại cùng tên của tôi, chắc không phải là anh chụp hình khiêu dâm của tôi chuẩn bị sau này tống tiền tôi hả, ngựa đực, anh cũng quá khách khí, muốn bao nhiêu tiền nói thẳng thì tốt rồi, cần gì phóng to sự tình, như vậy đi.”
Dừng lại một lát, từ trong túi xuất ra một xấp tiền giá trị lớn không nói lời gì nhét vào trong tay Cố Thành, “Anh cũng đừng quấn quít lấy tôi, bây giờ chúng ta đã thanh toán xong, số tiền này có đủ hay không? Không đủ tôi còn có.”
Dựa vào giá cả bao Ngưu lang một đêm trên thị trường mà nói, cô cho là quá nhiều tiền.
Cố Thành mấp máy môi, vui vẻ đã vô ảnh vô tung biến mất, trên mặt luôn luôn tươi cười lộ ra vài phần nghiêm túc hiếm thấy, không biến sắc nhìn chằm chằm Cố Uyển Uyển mấy lần, buông tay, tiến lên chế trụ cổ tay của cô.
Tờ tiền trăm ngàn màu đỏ ào ào rơi đầy đất.
Cố Uyển Uyển nhìn một màn đột nhiên xuất hiện, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc, “Anh không cần tiền? Anh có phải bị bệnh hay không? Anh... Ngô...”
Một giây sau, cánh môi lại bị che lại, tất cả lời nói đều bị bức về trong cổ họng.
Người đàn ông này hôn không giống tối hôm qua ôn nhu như vậy, giống như là một con mãnh thú, tầng tầng gặm nuốt cánh môi cô, trong đau đớn, mang theo một tia tê dại, cái cảm giác đó tối hôm qua làm cho cô hãm sâu vào vũng bùn nhưng lại không có cách nào tự kiềm chế cảm giác nhanh chóng dâng lên, Cố Uyển Uyển trừng tròng mắt, trong đầu chỉ còn lại một cái ý niệm, điên khùng điên khùng, cô nhất định là điên khùng.
Giữa ban ngày ban mặt, cô thế nhưng cùng một người đàn ông... Hôn nóng bỏng.
Không hiểu nỗi sỉ nhục ở đâu xông lên đầu, đưa tay chống đỡ lồng ngực người đàn ông, dụng hết toàn lực , muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng sức lực nam nữ không giống nhau, mặc kệ cô dùng sức như thế nào, đẩy như thế nào, người đàn ông cũng có thể cuốn lấy cô, há mồm muốn cắn, người nay lại như phát giác được ý đồ của cô, mau một bước dùng sức chế trụ cằm của cô, đau đớn làm cho cô không có năng lực chống cự, chỉ có thể bị người đàn ông gắt gao ấn vào trong ngực chống đỡ ở trên bàn, tùy ý hôn môi.
Phản kháng của cô ở trước mặt anh trở nên thật buồn cười, mỗi một lần muốn phản kháng, lại bị người đàn ông ăn càng gắt gao, khí lực trên người giống như bị rút sạch, nụ hôn rậm rạp chằng chịt, làm cho cô mềm nhũn ở trong ngực của anh, ngay cả khí lực cũng không có, chỉ có thể dùng sức ôm lấy anh, lại bị anh hôn lại triệt để...