Nếu như người đàn ông trước mắt này là người cô không trêu chọc nổi, hoặc nếu như người đàn ông này đã có gia đình, như vậy thì lỡ cô mà lên tiếng, chẳng phải là...
Vỗ vỗ ngực của chính mình, nuốt từng ngụm nước miếng, trời ạ, may mắn mà cô đủ thông minh, không có ngu xuẩn tới mức khiến cho người đàn ông này tỉnh lại.
Ổn định tâm trạng, ôm đầu nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh.
Chuyện lên giường như vậy, đại để thì tất cả những người đàn ông bình thường đều tính toán muốn phủi sạch trách nhiệm, nếu phát hiện mình ngủ với người phụ nữ xa lạ, phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ là khiến cho cô ta cút đi càng xa càng tốt, người đàn ông này chắc chắn cũng có loại suy nghĩ này. Nói như vậy, nếu như cô ăn vạ không đi, đến lúc đó, chỉ sợ là chịu không nổi, cho nên biện pháp tốt nhất bây giờ chính là... Bỏ chạy.
Hạ quyết tâm xong, cô vén chăn rón rén bước xuống giường, đem từng cái từng cái quần áo hôm qua ném đi mặc lại vào trên người, cơ thể mỗi một chỗ đều đau nhức không chịu được, loại đau nhức này ảnh hưởng tới độ nhanh nhẹn của động tác, một lúc lâu sau, cô mới mặc quần áo xong.
Chân không đi trên thảm trải sàn, cầm đôi giày cao gót của mình lên, nhón chân đi ra phía cửa.
Nắng sớm rất đẹp, chen qua khe cửa chiếu vào trong phòng, khiến cho cả căn phòng sáng lên. Sau lưng, vang lên một tiếng chuông điện thoại di động rất lạ, là một đoạn nhạc chuông di động đơn điệu và buồn tẻ.
Thân thể Cố Uyển Uyển như bị điện giật, khựng lại tại chỗ.
Lúc ngoảnh đầu nhìn lại, người đàn ông đã ngồi dậy, ánh mắt đang nhìn trên người cô, con mắt nheo lại, ánh mắt sâu sắc thâm thuý, có chút ánh sáng tụ lại một chỗ, giống như ánh mặt trời chiếu trên sông, có những chùm sóng lăn tăn.
Anh ta cầm điện thoại trên tay, dùng ánh sáng nguyên thuỷ nhất phác hoạ cánh tay anh ta và đường cong của nửa người trên thành bức tranh thuỷ mặc ở trên tường, cao to, gợi cảm, là một người đàn ông rất có sức hút.
Cố Uyển Uyển lại có một chút đứng không vững.
Người đàn ông khẽ mở miệng, âm thanh mất giọng khàn khàn, lại khó có thể coi là dễ nghe, giống như giọng trầm liên tục của bộ đàn dương cầm, “Vị kia?“.
Cố Uyển Uyển đột nhiên hoàn hồn, thế này mới ý thức được bản thân rơi vào tình cảnh hiểm ác.
Thừa dịp người đàn ông đang nói chuyện điện thoại, không rảnh để quan tâm mình, nén lại nỗi đau trên người, nhanh chóng chạy tới cửa, rất giống như một con chuột đi trộm dầu mè, thoạt nhìn bóng lưng của cô, ừ, hết sức tức cười.
Chạy tới gần cửa, âm thanh dễ nghe của người đàn ông một lần nữa lại truyền tới, “Đợi chút.”
Cố Uyển Uyển theo bản năng dừng bước lại, trong lòng giật mình, người đàn ông này, là đang nói chuyện với cô sao?
Ồ, không, sao cô lại phải ngoan ngoãn như vậy, bây giờ phải nhanh chóng trốn thoát mới là phương pháp tốt nhất, quan tâm anh ta nói chuyện với cô hay không làm cái gì.
Chần chờ một lát, một lần nữa bước chân đi, sau lưng, giọng nói của người đàn ông lần nữa lại vang lên, lúc này đây, dường như là còn mang theo vẻ không vui, “Vị tiểu thư này, tôi đang nói chuyện với cô, là cô bị điếc hay bị đần độn đây, không nghe được hay sao?”
Điếc hay là đần độn? Giọng nói người đàn ông này rõ ràng mang giọng điệu chế nhạo, Cố Uyển Uyển dừng bước chân, mạnh mẽ quay đầu lại, ánh mắt sắc như con dao nhỏ bắn về phía Cố Thành, sĩ khả sát bất khả nhục (Kẻ sĩ có thể chịu chết chứ không thể chịu nhục), người đàn ông này vậy mà lại có thể nói chuyện với cô như vậy, thật sự coi Cố Uyển Uyển cô dễ bị khi dễ à, tính tính của cô cũng bạo lực không ít đâu! [bad word]!
Dùng sức ném đôi giày cao gót vào cánh cửa, quay người trở lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhướn mày thản nhiên nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường, vẻ mặt khinh thường, “Bà cô tôi có thể nghe được, có chuyện gì mau nói, có rắm mau thả, đừng lãng phí thời gian của tôi!”
Khoé miệng Cố Thành nhếch lên, ánh mắt không chút chú ý rơi vào trên mặt Cố Uyển Uyển, ôi chao, cô gái này tính tình rất nóng, có tính cách, đủ mạnh mẽ, không sai, anh ta thích.
Cứ như vậy mà để cho cô đi, chi bằng...
Giơ giơ cái điện thoại di động trong tay lên, “Thuận tiện để lại số điện thoại liên hệ đi chứ?”