Thẩm Kiều lấy lại tinh thần, nhìn thấy Hàn Tuyết U đang căng thẳng giải thích với mình nên cô nở một nụ cười an ủi đối phương.
“Tôi không trách cô nói những lời này, tôi chỉ là đang nghĩ đến chuyện này mà thôi.” “Làm sao vậy?” Hàn Tuyết U lo lắng nhìn cô rồi đưa tay ra nắm chặt cô: “Có phải cô lo lắng sẽ không tìm thấy phải không? Kiều Kiều, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ thay cô tìm được người đàn õng kia, nhất định!” Nhìn thấy cô ta vẫn luôn bảo đảm với mình, Thắm Kiểu nhịn không được cưỡi ra tiếng: “Tuyết U, tại sao cô lai ngốc như vậy, rõ ràng đây là chuyện của tôi nhưng cô vẫn luôn tốn công lo nghĩ tha ehø tôi,” “Bải vi chủng ta là chị em tốt.
Nhưng mà…” Bỗng nhiên Hàn Tuyết U nghĩ đến điểu gi, dửng một chút, nhẹ giang hỏi: “Kiểu Kiểu, chúng ta sẽ mãi mãi là chị em tết có phải không?” Thấm Kiểu gật đấu: “Đó là đương nhiên.” “Vậy… Nếu có một ngày tôi làm () chuyện gì có lỗi với cô, cô có thể tha thứ… Tha thứ cho tôi không?” Cái gì? Trong lúc nhất thời Thẩm Kiều vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Chuyện có lỗi với tôi?” “Đúng vậy, có đôi khi… Cô cũng biết con người của tôi, có đôi khi làm chuyện gì cũng lỗ mãng, có khả năng lúc tôi không cẩn thận thì lại mắc phải sai lầm, đến lúc đó… Nhưng nhất định phải tha thứ cho tôi!” Thẩm Kiều: “Không chỗ nào là cô không hấp tấp, lỗ mãng, nhiều năm như vậy tôi cũng không có trách cô, huống hồ cô giúp tôi rất Cô vợ đảnh tráo) nhiều rất nhiều, tôi cần phải cảm ơn cô mới đúng.” “Ai nha, chúng ta nói cái này làm cái gì, sau khi chuyện đó xảy ra rồi hãy nói, có muốn ăn một miếng bánh gato hay không?” Thẩm Kiều: “Từ chối!” Hai người ở trong quán cà phê cãi nhau ầm ï, sau khi ăn xong đồ ăn mới cùng rời đi.
Đương nhiên Hàn Tuyết U xung phong nhận việc đưa Thẩm Kiều về nhà, lúc đi đến cửa nhà nhà họ Dạ, cô ta lại chớp chớp mắt: “Kiều Kiều, để tôi đưa cô đi lên?” () Nghe nói vậy, Thẩm Kiều suy nghĩ nhưng vẫn lắc đầu: “Quên đi? Thời gian đã không còn sớm, trời tối rồi cô lái xe về sẽ rất nguy hiểm, hay là hôm nay đi về trước di.” Vẻ mặt Hàn Tuyết U hiện lên sự thất vọng, nở nụ cười.
“Vậy được rồi, vậy ngày mai tôi trở lại thăm cô.” Sau khi Hàn Tuyết U đi, Thẩm Kiều nhẹ nhàng cất bước đi về phía nhà họ Dạ, lúc cô đang chuẩn bị đi lên lầu thì có người hầu bước lên ngăn cản cô.
“Mợ hai, ông cụ Dạ muốn gặp (} cô.
Nghe thấy là ông cụ Dạ, Thẩm Kiều cảm nhận được cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của mình đang run lên, “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi qua ngay lập tức.” Lúc cô đi đến phòng đọc sách, vốn tưởng rằng ông cụ muốn dạy bảo cô hoặc là có việc muốn giao cho cô đi làm nhưng lúc đi vào lại thấy gương mặt tươi cười của ông cụ Dạ đang nhìn cô, ngày bình thường gương mặt kia vẫn luôn nghiêm túc nhìn có vẻ hung ác nhưng vào lúc này lại hiền từ hơn rất nhiều khiến cho người ta không cảm (Cô vợ đánh trảo) thấy sợ như vậy nữa.
“Ông… Ông chủ?” “Thẩm Nguyệt, cháu đã đến.” Ông cụ đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn trà, sau đó chỉ vào đối phương: “Tới đây ngồi.” Đột nhiên thay đổi khiến cho Thẩm Kiều không tiếp nhận được nhưng cô vẫn rất nghe lời đi đến ngồi xuống trước mặt ông ta, “Ông Dạ? Ngài tìm cháu có chuyện gì không?” “Thẩm Nguyệt, đều đã gả cho Mạc Thẩm, tại sao vẫn còn gọi ông là ông chủ?” Nghe nói vậy, Thẩm Kiều dừng ) lại, lúc trước gọi ông ta là ông chủ thì ông ta cũng không có kiểu phản ứng này? “Phải đổi cách xưng hô gọi là ông nội.” Thẩm Kiều giật mình, mở to mắt, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Vì sao thái độ của ông cụ Dạ đối với cô lại thay đổi lớn như vậy? “Ông Dạ, cháu…” “Cháu mới tới nhà họ Dạ không lâu, nếu có chỗ nào không quen thì phải cố gắng nói với ông nội hay là có gì cần thì ông nội đều có thể giúp cháu.” Nói đến đây, bỗng nhiên ông cụ Dạ lấy một tấm thẻ ngân hàng ra () để ở trước mắt Thẩm Kiểu: “Tình huống của nhà họ Thẩm ông đều biết, cháu cũng rất cực khổ, đây coi như là tiền tiêu vặt mà ông nội đưa cho cháu.” Không! Điều này quá không đúng! Trong phút chốc Thẩm Kiều đứng thẳng lên, thằng lưng: “Ông nội, số tiền này cháu không thể nhận, hiện tại cháu làm trợ lý cho Mạc Thâm cũng có tiền lương.” “Ông nội biết, nhưng làm việc kia cũng không phải không có nhiều tiền sao? Là mợ hai nhà họ Dạ cũng không thể bị người ngoài coi (Cö vợ đánh tráo) thường.” Thẩm Kiều nắm chặt vạt áo của mình, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Ông nội, có chuyện gì muốn nói với cháu sao?” Ông cụ Dạ đứng lên, vuốt râu dưới cằm, cười híp mắt nhìn xem cô.
“Con là một đứa trẻ thông minh.” Trong lòng Thẩm Kiều cảm thấy hồi hộp.
Quả nhiên! Không có chuyện gì mà ân cần thì không phải lừa đảo cũng là trộm cướp.
“Là như vậy, lần trước người bạn () kia của cháu là con gái nhà họ Hàn, gọi là gì nhỉ?” Thẩm Kiều cắn môi dưới, không nói chuyện.
“Đó là một đứa trẻ rất ngoan, Thẩm Nguyệt, cháu quen với nó sao?”
Thẩm Nguyệt, bây giờ cô là Thẩm Nguyệt.
Thẩm Kiều cúi đầu, khẩn trương nói: “Khá tốt ạ.” “Làm thế nào mà các cháu quen nhau?” Tay Thẩm Kiều run lên một cái, suýt chút nữa lùi về phía sau, nhưng mà bởi vì động tác trước đó của cô {)) nên ông cụ Dạ nói trước cô một bước.
“Nhà họ Dạ có hai đứa là Mạc Thâm và Lẫm Hàn, Mạc Thâm dã kết hôn với cháu nên về sau ông sẽ không phải vất vả lo lắng thay cho nó nữa, nhưng Lẫm Hàn cũng đã trưởng thành mà vẫn chưa tìm được cô gái nào hợp ý, ông nhìn đứa trẻ nhà họ Hàn cũng không tệ.” Nghe đến đó, cuối cùng Thẩm Kiều cũng hiểu được chuyện gì, hóa ra ông cụ Dạ muốn làm mai mối cho Lẫm Hàn và Hàn Tuyết U.
Thế nhưng… Hàn Tuyết U sẽ thích Lẫm Hàn sao? Hoặc là Lẫm } br> Hàn sẽ thích Hàn Tuyết U sao? Thẩm Kiều cảm thấy sẽ không, cô quen biết Hàn Tuyết U lâu như vậy, Tuyết U không hề thích kiểu hình giống như Lẫm Hàn.
Trước kia lúc ở trường học, Hàn Tuyết U đều thích những anh chàng khí phách, mà những học sinh xuất sắc kia, bất luận có đẹp trai đến mấy thì cô ta cũng không thèm nhìn thêm một chút, ngược lại lại chạy theo phía sau anh chàng kia đến tận trường học của người ta.
Mặc dù cuối cùng vẫn không theo đuổi được.
Thế nhưng Thẩm Kiều biết, tiêu () chuẩn kén vợ kén chồng của Dạ Lẫm Hàn và Hàn Tuyết U cách biệt quá xa.
“Ông nội, khả năng là… Không được.” “Cái gì?” Ánh mắt ông cụ Dạ lập tức trở nên nghiêm nghị, dọa Thẩm Kiều lùi về phía sau một bước nhỏ, nhỏ giọng giải thích nói: “Tuyết U cô ấy… Có bạn trai!” Không có cách nào, chỉ có thể đã nói như vậy.
“Có bạn trai?” Mới đầu ông cụ Dạ sửng sốt một chút, một lát sau lại kịp phản ứng: “Vậy thì có liên quan gì? Bạn trai cũng không phải chồng, () chỉ cần chưa có kết hôn thì vẫn còn cơ hội, coi như cháu giúp ông nội hỏi ý kiến của đứa trẻ Hàn một chút.” Thẩm Kiểu: “…” Đã nói như vậy rồi thì không được sao? Cô cắn môi dưới, “Con đã biết, con sẽ đi hỏi.” “Đây là tiền tiêu vặt cháu cầm đi.” Thẩm Kiều không dám lấy thế nhưng ánh mắt ông cụ Dạ như có điện, hiện lên vẻ nguy hiểm, giống như chỉ cần cô không nhận thì ông ta sẽ không tin tưởng cô sẽ giúp đỡ.
Bất đắc dĩ Thẩm Kiểu phải tạm thời nhận lấy thẻ ngân hàng trước, sau đó mới rời khỏi phòng đọc sách.
Á) Cô lo lắng đi lên lầu.
Có một nguyên nhân cô không muốn để cho Hàn Tuyết U ở cùng một chỗ với Dạ Lẫm Hàn.
Hoàn cảnh nhà họ Dạ vô cùng phức tạp.
Dạ Lẫm Hàn và Dạ Mạc Thẩm, còn có ông cụ Dạ đều không phải một lòng, chỗ này luôn đấu tranh gay gắt, nếu như… Gả vào đây thì không thể nghi ngờ là đẩy cô ta vào hố lửa.
Cô là bạn tốt của Hàn Tuyết U, mình đã ở trong hố lửa thì tuyệt đối không thể kéo theo cô ta!