Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 89: Chương 89: Xuất thân của người đàn ông đó không bình thường




“Ừ, anh cùng Dạ Mạc Thâm là anh em cùng cha khác mẹ.”

Dạ Lẫm Hàn nhẹ giọng giải thích: “Sự việc có chút phức tạp, có điều từ nhỏ Mạc Thâm đã lớn lên ở bên ngoài, mấy năm gần đây mới về lại nhà họ Dạ, cho nên cách em ấy chung sống có chút kì lạ, cộng thêm việc chân em ấy bị thương, dễ nóng tính là điều bình thường.

Mạc Thâm… đã chịu nhiều cực khổ ở bên ngoài, ông nội hi vọng có thể bù đắp cho em ấy, nên đã giao cho Mạc Thâm giữ chức chủ tịch công ty.

Tất nhiên là bản thân em ấy có năng lực, cho dù ông nội không giao vị trí này cho em ấy thì cũng sẽ có một ngày em ấy ngôi lên vị trí đó bằng chính năng lực của mình.”

Thẩm Kiều: “…”

Không ngờ chuyện này lại phức tạp đến vậy.

Chỉ có điều Mạc Thâm đã sống bên ngoài từ nhỏ? Lại còn là anh em cùng cha khác mẹ với Lẫm Hàn, chẳng lẽ là con riêng sao?”

Nghĩ đến khả năng mẹ của Dạ Mạc Thâm là bồ nhí, trong lòng Thẩm Kiều có cảm giác khó nói thành lời.

Có lẽ là do gần đây mối quan hệ của cô đang bị bồ nhí xen vào, cho nên… Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều mím môi, nhớ tới hình dáng của Dạ Mạc Thâm, anh ấy cáu kỉnh vì chuyện này sao? “Chuyện này anh đã nói với em rồi, em tự hiểu là được, đừng nhắc tới trước mặt Mạc Thâm, em ấy sẽ tức giận đấy.”

Dạ Lẫm Hàn cười nhẹ nói với Thẩm Kiểu: “Em hiểu không?”

Thẩm Kiều nhìn anh ta một cái, chỉ gật đầu không nói gì cả.

Sau khi đến ngã tư rẽ vào nhà họ Dạ, Dạ Lẫm Hàn cần thận dừng xe lại.

“Cảm ơn anh, em di trước đây.”

Trước khi Thẩm Kiều đi, Dạ Lãẫm Hàn gọi cô lại đưa cho cô một cái túi: “Đây là bánh ngọt mà thư kí anh mua, có điều anh không thích ăn đồ ngọt lắm, tặng cho em vậy.”

Bánh ngọt? Thẩm Kiều ngẩn người, cô cũng không thích ăn, bánh ngọt này rất béo, cô ăn một miếng đã muốn nôn ra.

“Không cần đâu anh.”

“Cầm di, không phải con gái bọn em rất thích ăn sao?”

Dạ Lẫm Hàn nhét bánh vào tay cô, Thẩm Kiều không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận lấy bánh rồi xuống xe.

Sau khi tạm biệt Dạ Lẫm Hàn, Thẩm Kiều đứng ở ngã tư một lúc rồi mới đi vào bên trong, trong tay vẫn đang cầm cái bánh ngọt.

Có chút phiền não, cô phải làm sao với cái bánh bây giờ? Đồ người khác tặng, cô vứt đi luôn cũng không được, nhưng mà ăn… thì cô không ăn nổi.

Có rồi, gọi cho Hàn Tuyết U, cô (Cô vợ đánh trảo Chưøng 89….blIth thưởng ấy thích ăn đồ ngọt nhất.

Nghĩ vậy, Thẩm Kiếu lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cha Hàn Tuyết Ú thị một chiếc xe quen thuộc lướt qua cö, sau đó đi châm lại.

Thẩm Kiểu võ tình nghiêng đầu nhìn theo thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Da Mục Thâm, tất cả hành động của cö như bị lưng lại.

Dạ Mạc Thâm anh ấy cũng về rồi? Vậy lúc nãy củ mới xuống xe được hơn một hút, cé khi não anh ẩy đã thấy hết rồi khống? Nghĩ đến đây, mặt Thẩm Kiểu không còn một ) giọt máu.

Nhưng mà Dạ Mạc Thâm chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó thu ánh mắt lại, xe lại nghênh ngang rời di, để lại một đám bụi mịt mù.

Cũng vào lúc đó, điện thoại của Thẩm Kiều đã gọi được cho Hàn Tuyết U.

“Alo? Kiều Kiều? Alo? Nói chuyện đi chứ.”

Đầu dây bên kia liên tục vang lên tiếng hỏi của Hàn Tuyết U, giờ Thẩm Kiều mới tỉnh táo lại, đưa điện thoại lên tai.

“Tuyết U.”

) “Thẩm Kiều, cậu làm gì nãy giờ vậy? Mình gọi mãi mà cậu không nghe?”

Nghe thế, Thẩm Kiều mới lại nở nụ cười, nhẹ giọng giải thích: “Mình đang đi trên đường, thấy có xe nên phải tránh xe.”

“Cậu không sao chứ?”

“Không sao.”

“Cậu tìm mình có việc gì à?”

Thầm Kiều nhìn cái bánh ngọt trong tay: “Không phải cậu rất thích ăn bánh ngọt sao? Vừa hay mình có một cái, cậu ăn không?”

Hàn Tuyết U nghe thế, lập tức ) trả lời: “Có chứ có chứ, cậu đang ở đâu? Mình đến tìm cậu luôn nha.”

Thẩm Kiều nói địa điềm gặp mặt, sau khi ngắt điện thoại mới đi vào quán cà phê gần đó.

Ngồi chưa được bao lâu, Hàn Tuyết U đã đến.

Đôi mắt Hàn Tuyết U sáng lên khi thấy cái bánh ngọt.

“Kiều Kiều yêu dấu, cậu đúng là là bạn thân của mình, đến bánh ngọt của tiệm Happy Awakening cậu cũng mua được!”

Happy Awakening? Thẩm Kiều nghiêng đầu: “Bánh } của tiệm này nổi tiếng lắm à?”

“Tất nhiên rồi!“ Hàn Tuyết U vội vàng cầm dĩa xúc lấy một miếng kem: “Đây là cửa hàng bánh ngọt hot nhất ở thành phố Bắc, chủ tiệm rất kì quái, mỗi ngày chỉ làm mười cái bánh ngọt, bán hết rồi thì không làm thêm cái nào nữa, mình xếp hàng cũng không mua được.

Không ngờ cậu lại có thể mua được, lợi hại ghê.”

Khó mua đến như thế? Vậy sao thư kí của Dạ Lẫm Hàn lại mua được? Có điều, đây không phải vấn đề cô cần suy nghĩ.

“Đúng rồi, chuyện cậu giúp ~~.c-m=—..

0/16 (} mình điều tra thế nào rồi? Có tin tức gì mới không?“ Thẩm Kiểu thuận miệng hỏi.

Nghe vậy, Hàn Tuyết U ngẩng đầu nhìn cô, trên khóe miệng còn dính chút kem, “Biết ngay là cậu không tốt bụng thế mà, mình còn tự hỏi sao hôm nay cậu lại đột nhiên mua bánh ngọt cho mình, bình thường gặp còn không thèm gặp, hóa ra là có chuyện muốn hỏi.”

Thẩm Kiều bất lực trừng mắt nhìn cô ta: “Đúng vậy, có chuyện cần nhờ cậu, nên mới phải niềm nở hơn đó.”

“Cậu thôi đi, chỉ biết bóc lột 11/18 )) mình thôi, nhưng nghĩ đến cái bánh ngọt này, mình sẽ nói cho cậu một tin tốt.”

Nói đến đây, vẻ mặt của Hàn Tuyết U đột nhiên trở nên nghiêm túc, cô ta bỏ cái dĩa trong tay xuống, “ nghiêm túc nói.

“Bọn mình đã tìm được nơi sản xuất cái khuy áo đó giúp cậu, còn cả đối tượng được sử dụng, bây giờ anh mình đang tìm cách liên lạc với nhà thiết kế đó.

Có điều nghe nói nhà thiết kế này có hơi quái gở, đồ vật đều do ông ta tự mình bán ra, và chỉ bán cho người quen hoặc người có duyên thôi.

Mình nhớ lần trước đã nói với cậu rằng bộ âu phục có cái {) cúc này chỉ có hai bộ, đúng không? Một trong hai bộ đó bán khá chạy là vì tiếng tăm của nhà thiết kế này, rất nhiều người ra giá cao cũng không mua được, cho nên ông ta đã gửi bộ âu phục có cái cúc này cho một tổ chức từ thiện, tổ chức từ thiện lại chuyển giao cho tổ chức bán đấu giá, sau đó đấu giá.

Nghe nói đã bán được với cái giá một triệu đô la Mỹ.

Tất nhiên, người mua là một thương nhân ngoại quốc có tiếng, đã có vợ con rồi, với lại bọn mình cũng đã điều tra anh ta, anh ta chưa bao giờ đến Trung Quốc, cho nên có thể loại trừ người này.”

() Nghe đến đây, Thẩm Kiều không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng có chút kinh ngạc.

Hóa ra lại lịch của chiếc khuy này lại không bình thường.

Một triệu đô la Mỹ, đó là bao nhiêu tiền chứ? “Ngoài cái đó ra, bọn mình vẫn còn đang trong quá trình điều tra, chỉ cần liên hệ được với nhà thiết kế kia, chúng ta sẽ biết cái khuy này từng bán đến chỗ nào, nhưng mà có thể chắc chắn một điều rằng Thầm Kiều, cậu sắp bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi!”

Nghe xong câu cuối, sắc mặt () Thẩm Kiều không tốt lắm.

Bay lên cành cao làm phượng hoàng? Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến, với lại vai vế của người kia càng lớn thì Thẩm Kiều lại càng lo lắng.

Cô thà rằng người đó chỉ là một người bình thường.

Thấy cô cụp mắt xuống, tâm trạng đột nhiên sa sút hẳn, Hàn Tuyết U cho rằng lời nói của mình đã làm tổn thương cô, hoảng sợ giải thích: “Kiều Kiều, cậu đừng hiều lầm, mình nói cậu bay lên làm phượng hoàng không phải có ý khinh thường cậu đâu, mình chỉ vui khi cậu có thể gặp được một người đàn ông giỏi mà () thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.