Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 30: Chương 30: Nhân




PHẨM CỦA CÔ ĐÁNG GIÁ BAO NHIÊU TIỀN? “Ồ, thật xúc động, có điều chắc chắn Dạ thiếu cũng không thể hiều được.”

Khi lời nói kết thúc, đôi mắt của Lục Tầm Thường rơi vào chân của Dạ Mạc Thâm.

Tiêu Túc lông mày nhướn lên, vừa lúc muốn nổi giận.

Khuôn mặt của Dạ Mạc Thâm vẫn như thường, trả lời với giọng lạnh lùng: “Thực sự không thề hiểu được.

Nhưng nếu đã muốn chơi, tôi br> cũng sẽ chỉ chơi với những người phụ nữ sạch sẽ.

Đồ cũ, tôi nuốt không nồi.”

Thẩm Kiều nấp sau những tán Day: Ún Mẹ nó, anh ta là biết cô đang ở đây à? Vì vậy mới cố ý nói những điều tổn thương cô sao? Lục Tầm Thường cũng không bị kích động bởi những lời của Dạ Mạc Thâm, ngược lại anh ta nhếch môi cười: “Thật ra, tôi rất muốn biết, Dạ thiếu có khả năng ăn không đấy? Chứ chưa nói đến đồ cũ hay không?”

Tiêu Túc nghiến răng: “Anh ) muốn bị đâm cúc à?”

Lục Tầm Thường: “22?”

“Hỏi loại câu hỏi này, tôi tưởng anh muốn bị đâm cúc.

Nếu không thì tại sao anh lại hỏi Dạ thiếu chúng tôi câu đó?”

Gì chứ? Lục Tầm Thường nét mặt sững sờ, anh ta chỉ là muốn chế giễu Dạ Mạc Thâm tàn tật, hơn nữa cũng không có khả năng đó.

Khi nào anh ta nói muốn bộc lộ là anh ta muốn bị làm cái đó chứ? Tên trợ lý này thực đáng ghét! Thẩm Kiều càng không nói nên lời, không nghĩ đến những suy nghĩ (} của Tiêu Túc lại đến mức như vậy! “Những lời nói của trợ lý Dạ thiếu, thực sự kích thích tư duy ~”

Lục Tầm Thường lấy lại tinh thần sau giây lát bàng hoàng, bắt đầu phản công trở lại.

Cao thủ xuất chiêu, thực muốn lấy mạng mà.

Bây giờ lại đến lượt Tiêu Túc bị sặc.

Lục Tầm Thường di chuyển ánh mắt sang khuôn mặt của Dạ Mạc Thâm, “Nếu tôi sớm biết rằng Dạ thiếu sẽ đến bữa tiệc, tôi nên đến hỏi thăm anh trước rồi.”

Đôi mắt của Dạ Mạc Thâm thờ ơ lạnh lùng: “Không cần thiết phải qua chào hỏi đâu.”

ÁCö vợ đánh tráo} Thẩm Kiều từ xa nghe thấy, trời cũng tối.

Hôm nay cô lại mặc váy, khi nãy chỉ đứng đây một lúc đã thu hút rất nhiều muỗi đến.

Bây giờ, bắp chân của cô cảm thấy thật ngứa bởi vì bị muỗi đốt, chẳng mấy chốc cô đã không chịu nổi nữa, muốn giơ tay ra đập chúng.

Nhưng nếu muốn đập thì cô phải cúi xuống, nếu cúi người xuống sẽ gây ra tiếng động.

Sau khi xem xét kỹ lưỡng một hồi, Thẩm Kiều không dám cúi xuống động thân, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.

Nhưng sau đó cô ngứa đến mức không thể chịu nổi.

Vì vậy, cô chỉ có {} thể cúi xuống gãi, nhưng lại động vào lá cây, liền phát ra âm thanh.

Nụ cười trên môi Lục Tâm Thường vụt tắt, anh bước hai bước về phía cô: “Ai ở đó vậy?”

Thẩm Kiều sợ đến mức không dám di chuyền.

Đôi mắt của Dạ Mạc Thâm vẫn lạnh lùng như cũ: “Chỉ là tiếng gió thổi mà thôi, Lục tổng có cần giật mình đến vậy không?”

Nghe thấy vậy, bước chân của Lục Tầm Thường bỗng dừng lại: ‘Chỉ là cơn gió thổi hay Dạ thiếu muốn bảo vệ ai?”

(Cô vợ đánh trảo} Dạ Mạc Thâm không nói gì, nhưng đôi mắt anh tăm tối, trên người bắn ra tia lạnh lùng.

“Có thể được Dạ thiếu bảo vệ, Lục Tầm Thường tôi thật sự có hứng thú.”

Hai người đối đầu nhau, cuối cùng là áp khí trên người anh khiến cho Lục Tầm Thường có chút cười khẩy.

Một lúc sau, Lục Tầm Thường nhếch môi mở miệng: “Tôi sớm được nghe nói Dạ thiếu không hề đơn giản.

Hôm nay được gặp quả không giống người phàm.

Tôi vẫn nên là đi hẹn hò với người đẹp bé nhỏ, thứ lỗi không thể tiếp anh được nữa.



Cô vợ đảnh trảo) “Tùy ý.”

Sau khi Lục Tâm Thường rời di, Thẩm Kiều vốn dĩ đã đợi ở tư thế chuẩn bị bỏ chạy.

Khi Lục Tầm Thường di rồi, chỉ cần chờ cho Dạ Mạc Thâm rời đi thôi.

Nhưng Thẩm Kiều đợi một lúc, Dạ Mạc Thâm căn bản là không có xu hướng muốn di.

Một lúc sau, khi Thẩm Kiều không thể cầm cự được, cuối cùng cũng nghe thấy giọng của Dạ Mạc Thâm.

“Vẫn còn muốn đứng đó giả vờ làm chim sao?”

Nghe thấy vậy, Thẩm Kiều bỗng giật mình, ngã xuống đất với một {} tiếng kêu thảm thiết.

“Ai đó?”

Đôi mắt của Tiêu Túc mở to, anh vội vàng chạy đến thì nhìn thấy Thầm Kiều, “Sao cô lại ở dây?”

Động tác của Thẩm Kiều dường như bị tê liệt, cô ấy ngồi dựa vào thân cây.

Trong tay vẫn còn nắm vào chiếc lá, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân bị muỗi cắn, ánh mắt bất lực nhìn Tiêu Túc.

Tiêu Túc chợt hiểu ra: “Vậy hóa ra người mà Lục Tầm Thường đã nói trước đó là cô sao?”

Dạ Mạc Thâm đầy chiếc xe lăn qua, nhìn chằm chằm vào cô đang {} ngồi trên mặt đất, “Đứng dậy.”

Thẩm Kiều khó chịu muốn chết, mặc dù không tình nguyện, nhưng cô vẫn đứng lên.

“Tôi bảo cô tìm Lục tổng, cô đến đây xem kịch sao?”

Gì chứ? Đôi mắt của Thẩm Kiều mở to, đôi má trắng trẻo của cô đỏ ửng.

Anh vậy lại biết được, không phải là trước đó anh đã đứng ở bên nhìn nửa ngày rồi đấy chứ? Nghĩ đến đây, Thầm Kiều theo bản năng mở miệng: “Anh… anh đứng bên cạnh xem à?”

Dạ Mạc Thâm nheo mắt: “Vậy (Cö vợ đánh tráo) đây là đang thừa nhận sao?”

Nghe thấy vậy, Thẩm Kiều đã tỉnh táo trở lại, nhanh chóng xua tay: “Không có, không có.

Tôi không có ý nhìn trộm, chỉ là khi tôi tìm thấy anh ta, thì đúng lúc….sợ bị anh ta phát hiện.

Vì vậy tôi đã đứng ở đằng sau gốc cây kia trốn một lúc, tôi căn bản không nghĩ đến bọn họ lại như vậy… To gan! Bên ngoài đại sảnh yến tiệc nhiều người qua lại như vậy.

“Là không nghĩ đến hay là cố ý, cô không biết trước tình hình và hành vi của anh ta sao? Hay là …”

(} Đôi mắt của Dạ Mạc Thâm đột nhiên sắc bén, giọng anh lạnh lùng: “Hay cô muốn Lục Tầm Thường là mục tiêu tiếp theo của cô? ”

Sau khi nghe điều này, Thẩm Kiều cuối cùng cũng hiểu ý của Dạ Mạc Thâm.

Đây không phải đang nói cô là người đàn bà xảo quyệt, nhìn thấy đàn ông là muốn quyến rũ họ sao? Hơn nữa Lục Tầm Thường bất kể là người hay gia thế đều rất tốt.

Vì vậy, Dạ Mạc Thâm nghĩ rằng anh ta đã bị cô nhắm làm con mồi.

Ngay khi nhận ra điều đó, khuôn mặt của Thẩm Kiều chuyển từ đỏ sang trắng, môi dưới của cô như (} không còn tia máu nào nữa.

“Tôi biết anh coi thường tôi, nhưng anh cũng đừng quá xúc phạm người như thế? Thẩm Kiều tôi cũng có nhân phẩm của mình!”

“Thật sao? Nhân phẩm của cô đáng giá bao nhiêu?”

Dạ Mạc Thâm vậy mà lại chà đạp nhân phẩm cô một cách không thương tiếc.

Đôi mắt của Thầm Kiều mở to.

Thật khó đề tin được, người đàn ông này lại ác độc như vậy.

Những lời nói trước đó của cô, anh ta vậy đều có thể xuyên tạc, nhưng trước mặt người khác anh lại che chở cô, giữ thể diện cho cô.

€Cõ vợ đánh tráo}.

Anh ta rốt cuộc là loại người gì vậy? Nghĩ đến những gì đã xảy ra trước đó, Thẩm Kiều quyết định không thề nhẫn nhịn được nữa, cắn môi dưới không nói gì cả.

“Tiêu Túc, chúng ta đi.”

Dạ Mạc Thâm lạnh lùng ra lệnh, Tiêu Túc gật đầu, đi về phía trước đầy Dạ Mạc Thâm rời khỏi.

Thấy họ định rời đi, Thẩm Kiều cũng bước theo.

“Đừng theo tôi.”

Câu nói này đã thành công khiến Thẩm Kiều dừng lại, Đôi mắt tĩnh lặng chỉ có thể nhìn Dạ Mạc Thâm rời đi ngay trước mặt cô.

Một br> Á) lúc sau, Thẩm Kiều đuổi theo, lại đúng lúc thấy chiếc xe của Dạ Mạc Thâm đã nổ máy lăn bánh.

Tốt thật, cô lại bị bỏ rơi.

Thẩm Kiểu có chút muốn khóc, nhưng cũng muốn cười.

Điều muốn khóc là cô chắc sẽ phải quay trở về, nhưng cô hoàn toàn không mang theo ví, trong điện thoại cũng không còn đồng nào.

Anh ta lại khốn nạn đầy cô đến bước này, thực sự là thất bại rồi sao? Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều cắn môi dưới, bướng bỉnh ngầng đầu.

Cô nhìn lên bầu trời đầy sao sáng ngời, đôi mắt cô ướt đẫm, như thề có gì đó br> (Cô vợ đánh trảo) sắp chảy ra! “Thẩm Kiều, đừng khóc, đó chỉ là chuyện nhỏ, sau này mày sẽ còn phải đối mặt với … nhiều hơn nữa!”

Huh.

Đột nhiên, một chiếc Bentley màu xanh dừng lại trước mặt cô.

Cửa kính kéo xuống, để lộ đôi lông mày kiếm của Lục Tầm Thường.

“Bắt xe sao? Tôi cho cô đi nhờ một đoạn?”

Nhìn thấy Lục Tầm Thường, Thẩm Kiều nhớ lại cảnh cô đã thấy bên ngoài phòng tiệc trước đó.

Đôi mắt cô có chút lảng tránh, “Không, (} không cần đâu.”

Đáy mắt Lục Tầm Thường lóe lên nụ cười tỉnh nghịch.

“Thực sự không cần sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.