Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 31: Chương 31: Xin anh tự




trọng.

Biểu tình cười như có như không của Lục Tầm Thường khiến cho Thầm Kiều có chút xấu hổ.

Trong đầu lại tự động hiện lên hình ảnh anh cùng cô tiểu thư kia, cùng ở bên ngoài sảnh lớn làm những chuyện mờ ám.

“Cảm ơn tổng Lục tổng, thật sự không cần.”

Thẩm Kiểu khách khí từ chối anh.

Lục Tâm Thường nheo lại hai mắt hẹp dài: “Cô biết tôi?”

“A thì………….Tập đoàn của Lục thị ở thành Bắc tiếng tăm lừng lẫy.

Làm gì có ai là không biết tổng Lục tổng chứ.”

Lục Tâm Thường đột nhiên dựa vào cửa kính xe, cần thận quan sát cô: “Ồ, cô khóc?”

Câu hỏi bất thình lình là Thẩm Kiều có chút sửng sốt, lập tức lắc đầu: “Không phải.”

Lục Tầm Thường nở nụ cười quyến rũ: “Phụ nữ mà, yếu đuối một chút sẽ có người yêu thương.

Vừa rồi là cô trốn sau cái cây đúng không?”

Mặt Thầm Kiều biến sắc, không nói gì.

Hốc mắt của cô ửng đỏ, đôi con ngươi lại đầy vẻ quật cường, vừa nhìn đã biết là một người không nói dối.

A, bởi vì không nói dối cho nên sẽ lựa chọn im lặng phải không? Thú vị.

“Xem ra là Dạ Mạc Thâm bỏ cô lại một mình rồi.

Sao nào, có muốn suy nghĩ đến việc lên xe của tôi không?”

Nói xong, tay của Lục Tầm Thường từ từ tiến đến phía trước, chậm rãi để lên vai cô.

Theo phải xạ có điều kiện, Thẩm Kiều liền lùi về phía sau, tránh được tay Lục Tâm Thường đụng vào.

Lục Tầm Thường với vào không trung, tay để ở không trung một lúc lâu, sau đó vừa cười, nói: “Bối rối như vậy để làm gì? Anh ta không đưa cô, để tôi đưa cô, không được sao?”

Nói xong, Lục Tầm Thường lại tiến lên vài bước, Thẩm Kiều sợ tới mức lùi thẳng về sau.

“Biết bao nhiêu tiểu thư danh giá đều vội vàng muốn tiếp cận tôi.

Nhìn cách ăn mặc của cô cùng thái độ của Dạ Mạc Thâm, thì đối với anh ta, cô có cũng được mà không có cũng chả sao.

Theo tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô thiệt thòi.”

Thẩm Kiều mặc kệ anh ta nói cái gì cũng không muốn anh ta đụng vào mình.

Lục Tầm Thường là hạng người gì Thẩm Kiều biết rất rõ.

Nếu như cô tỏ ra do dự một chút, cô có thể sẽ lọt vào tầm ngắm của anh ta.

“Đừng như thế.

Tôi biết cô với các cô gái khác không giống nhau.”

Nói xong, Lục Tầm Thường mạnh mẽ bước tới đè vai của cô lại, Thẩm Kiều tránh không kịp, sợ tới mức mặt biến sắc, “Lục tổng, xin anh tự trọng!”

“Tự trọng cái gì? Dạ Mạc Thâm không quan tâm cô, cô theo tôi có gì (} không tốt.”

Rất nhiều phụ nữ muốn leo lên giường của Lục Tầm Thường.

Nhiều đến mức anh ta đếm không hết, nhưng dáng vẻ của Thẩm Kiều khiến cho anh ta muốn thử một lần.

Anh ta thật sự muốn biết, người bên cạnh Dạ Mạc Thâm liệu có phải sẽ nghiêng về phía anh không.

Thật ra là muốn ở sau lưng Dạ Mạc Thâm âm thầm phân cao thấp.

“Buông ra.”

Thẩm Kiều sợ tới mức cả mặt trắng bệch, thúc vào ngực anh ta: “Mục tiêu của ngài Lục không phải là tiểu thư danh giá sao? Đêm nay tôi () chỉ là một trợ lý, xin anh đừng như vậy.”

Chung quy đây cũng là đối tượng mà Dạ thị phải hợp tác, vậy nên cô cũng không biết phải đối phó với anh ta thế nào.

“Ồ, cô biết rất rõ tôi, xem ra đúng là đã điều tra tôi rồi.

Sao nào, có hứng thú?”

Lục Tầm Thường hạ giọng, chậm rãi dựa sát vào cô.

Ánh mắt Thẩm Kiều trợn lớn, dùng sức dầy anh ta ra.

Thế nhưng sức lực của bản thân lại không thể so bì được, cuối cùng chọc giận Lục Tầm Thường.

Anh ta xụ mặt nói: “Tôi rất ghét người khác chống đối tôi.

Cô có muốn biết được thế nào là đau khổ không? Tôi có thể dịu dàng một chút?”

“Lục tổng, vẫn là câu nói vừa nãy.

Xin anh tự trọng, nếu anh không buông tay, tôi sẽ không khách khí.”

Thẩm Kiều một mực nhẫn nhịn, nhưng điều đó không có nghĩa cô dễ bị bắt nạt.

Lục Tầm Thường cười tủm tỉm nhìn cô: “Cô dám đắc tội với tôi? Đừng quên Lục thị và Dạ thị vài hôm nữa sẽ hợp tác.”

Nghe được lời này, mặt Thầm Kiều tái nhợt: “Lần hợp tác này là về lợi ích giữa hai công ty, anh muốn tham gia vào?”

“Sai.”

Tay Lục Tầm Thường tăng thêm sức, “Là về tương lai của cô.

Cô thử nghĩ xem nếu tôi từ chối hợp tác, hơn nữa lại tìm cô gây phiền toái.

Công ty liệu có thể không đem trách nhiệm này quy cho cô không?”

“Anh!”

Thẩm Kiều cắn môi dưới.

“Đê tiện.”

“Vậy cô suy nghĩ một chút xem, liệu có muốn cùng kẻ đê tiện tôi đây dùng bữa tối không.”

“Không đời nào.”

“Nếu không muốn, vậy tôi đây cũng chỉ có thể……..”

Âm! Lục Tầm Thường còn chưa nói xong, một cơn gió từ chân mạnh mẽ quét thằng ra sau.

Lục Tầm Thường bất ngờ, cuối cùng ngã xuống, quỳ trước mặt Thầm Kiều.

Thẩm Kiều mắt trợn lớn, không thể tin được thân thủ đấy mà che miệng.

“Lục tổng hành lễ lớn như vậy là muốn cầu trợ lý của tôi hợp tác cùng quý công ty sao?”

Một âm thanh lạnh lẽo quen thuộc vang lên, Thẩm Kiều khiếp sợ nhìn về phía âm thanh phát ra.

Phát hiện Dạ Mạc Thâm vốn đã bỏ đi không biết quay lại từ bao giờ.

Lúc này anh đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng nhìn Lục Tầm Thường đang quỳ trên mặt đất.

Tiêu Túc đứng ngay phía sau anh, mặt cũng giống y đúc, lạnh lùng nhìn Lục Tầm Thường.

Bọn họ…………tại sao…………lại quay về? Không phải……………….đi rồi sao? Môi Dạ Mạc Thâm nở một nụ cười khát máu, cười lạnh ra tiếng: “Đáng tiếc, cho dù anh có quỳ xuống cầu xin trợ lý của tôi, thì Dạ thị cũng không muốn cùng cái loại công ty kém hơn như Lục thị hợp tác.”

Bịch bịch.

Âm! Những lời này tựa như tiếng chuông, nặng nề đánh thằng vào đáy lòng Thẩm Kiều.

Nói Dạ Mạc Thâm vô tình, thế nhưng mỗi một chuyện anh làm đầu là để bảo vệ cô.

Ít nhất là ở trước mặt những người ngoài.

Anh là vì bảo vệ cô! Không biết vì sao nước mắt vừa mới biến mất giờ lại xuất hiện, sống mũi có chút cay cay.

Cô lớn như vậy, chưa từng có người nào như Dạ Mạc Thâm thay cô chống đỡ.

Một khắc Lục Tầm Thường quỳ xuống, lại thêm sự trào phúng của Dạ Mạc Thâm, sắc mặt anh ta nhất thời trở nên xanh mét.

Anh ta muốn đứng lên, nhưng một cái quét chân kia ác liệt đến nỗi đau mất nửa ngày cũng không thề đứng dậy.

Lục Tầm Thường không biết ai đá mình, Dạ Mạc Thâm đang ngồi trên xe lăn, anh ta mặc định cho rằng là Tiêu Túc động thủ.

Hơn nửa ngày Lục Tầm Thường mới đứng lên, cười lau đi mồi hôi lạnh trên trán: “Cậu Dạ đúng là tùy hứng làm bậy, không biết ông cụ nhà họ Dạ chết thì anh bám vào đâu?”

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm đột nhiên lạnh: “Cứ thử xem.”

“Vì trợ lý mà ra tay, Dạ Mạc Thâm, tôi chờ anh đến cầu xin tôi.”

Lục Tâm Thường giận dữ liếc nhìn anh một cái sau đó khập khiễng ngồi vào xe rời di.

Còn lại ba người.

Thẩm Kiểu đứng tại chỗ, đầu óc vẫn trong trạng thái lơ mơ, cô không thể nghĩ được họ đã đi rồi mà còn quay lại.

Tiêu Túc giúp Dạ Mạc Thâm đẩy xe, Thẩm Kiều còn đứng tại chỗ.

Một hồi lâu, người phía trước bỗng dừng lại, thanh âm lạnh lẽo như ở địa ngục của Dạ Mạc Thâm vang lên.

Thẩm Kiều nhanh chóng phản ứng lại, bước nhanh theo sao.

Ở sau xe, Thẩm Kiều tự biết mình làm sai, (} tự giác cúi đầu.

Nhiệt độ trong xe lạnh như nam cực, mọi người đều không dám nói lời nào.

Kể cả Tiêu Túc đang lái xe cũng cố gắng đè thấp sự hiện diện của bản thân.

“Cô bị ngốc à? Tại sao không trốn?”

“Hay là cô muốn đi cùng anh ta?”

Cái gì? Lời nói quá đáng khiến Thẩm Kiều ngầng mạnh đầu.

Đôi mắt đẹp léo lên sự phẫn nộ, cứ thể xuyên thằng vào trong đôi mắt u ám của Dạ Mạc Thâm.

Cô cắn môi dưới, sắc mặt nhợt nhạt, Dạ Mạc Thâm lại nhớ tới } sự việc kia.

Thân người nhỏ nhắn bị Lục Tầm Thường khóa trụ, dựa vào quá gần.

“Dạ Mạc Thâm, anh không GHI Ậ.”

Lời vừa ra đến miệng, ót đã bị đè lại, ngay sau đó trước mắt tối sầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.