Cô Vợ Được Mua

Chương 1: Chương 1: Tôi thay chồng cô bù đắp




Hello xin chào tất cả mọi người, tôi tên là Nhã Linh nhưng mà mọi người hay gọi tôi là Út Đẹt nghe quê lắm đúng không? nhưng mà tôi thích, nhà tôi nghèo lắm, mẹ tôi bị bệnh nặng ba con tôi cũng cố gắng mượn khắp nơi nhưng vẫn không đủ, em trai tui còn phải đi học nữa, vì phải chạy tiền thuốc thang và tiền học cho em trai mà tui phải đi lấy chồng nghe nói nhà chồng tui giàu lắm, anh ta cũng không quan tâm lắm về cuộc hôn nhân này, tui lấy anh ta chỉ vì hợp tuổi. Ban đầu ba tui không chịu, tại tui cố tình nhận tiền của họ nên ba tui đành phải gả tui đi. Trước này cưới tui còn chưa được gặp chú rễ nữa

Hôm nay là đêm tân hôn của tui mà chồng tui còn chưa về nữa, thôi kệ cứ ngủ trước đi cái đã

“ cô kia tỉnh dậy nhanh lên “ Gia Luân - chồng của Nhã Linh, mạnh tay hất mền ra sau đó lay cô dậy

“ tiên sư nhà mày, tao đang ngủ “ Nhã Linh quên mất mình đang ở nhà chồng cô vẫn đang suy nghĩ đây là nhà mình nên miệng chửi

“ cô vừa nói gì? dậy nói lại tôi nghe” Gia Luân tức giận đánh mạnh vào bả tay của Nhã Linh

“ Cò, mày điên hả để chị ngủ “ Nhã Linh bực mình ngồi dậy lèm bèm, nhưng vì cô ngồi dậy nhanh quá đầu cô đập thẳng vào đầu Gia Luân, Cò là tên em cô

Nhã Linh đau quá nên cũng dần định hình nhìn xung quanh sau đó nhìn vào người đàn ông trước mặt, tía má ơi người gì đâu mà đẹp trai dữ thần, da trắng, ngũ quan hài hoà không khác gì soái ca Hàn Quốc mà cô hay thấy trên truyền hình

“ nhìn đủ chưa, đầu cô bằng đá hả?” Gia Luân lấy tay xoa xoa đầu miệng vẫn không ngừng trách cô

“ anh.... anh là ai? tại sao lại vào phòng này?” Nhã Linh bị câu chửi của anh ta làm cho tỉnh hẳn, cô lấp bấp nói không quên lấy chăn quấn vào khắp người

' quên mất, cô ta chưa biết mặt mình' Gia Luân nở nụ cười gian manh sau đó đứng lên đi về phía cô

“ tôi thấy chồng em giờ này còn chưa về nên tôi thay anh ta bù đắp “ vừa nói anh ta vừa vuốt gương mặt trắng nõn của cô

“ tránh ra, tôi biết võ đó “ Nhã Linh sợ hãi nhưng vẫn không quên doạ nạt Gia Luân để anh ta tránh xa mình

“ Biết võ sao? tôi thích con gái mạnh mẽ “ Gia Luân kéo tấm mền ra, cả cơ thể của cô đang run rẩy, người bị ép sát vào vách tường

“ tránh ra, bớ người ta, hiếp dâm,.... huhu “ Nhã Linh biết mình không thể chống đối lại ở tên này nên la lớn cho mọi người nghe biết đâu được có ai đó đến cứu

“ im miệng” Gia Luân lấy tay bịt miệng Nhã Linh lại, không quê trừng mắt cô “ tôi là Gia Luân, chồng cô “

Thấy Nhã Linh đã đỡ hoảng, Gia Luân mới từ từ bỏ tay ra, Nhã Linh đưa đôi mắt hai mí xinh đẹp nhìn Gia Luân vẫn không hết sợ hãi

“ thật không?” Nhã Linh sợ hãi hỏi

“ lừa cô làm gì” Gia Luân đứng thẳng dậy chỉnh sửa quần áo chỉnh tề

“ tôi không tin” Nhã Linh trong đầu suy nghĩ ra một kế rất hay nên giả vờ nói không tin

“ vậy tôi phải làm sao để cô tin” Gia Luân ngạc nhiên hỏi

“ ai mà biết anh có phải là Gia Luân thật không chứ, đêm nay anh không được làm gì tôi, đợi đến sáng mai để mọi người kiểm chứng thì tôi mới tin “ nói đi nói lại thì cô cũng chỉ là không muốn tên Gia Luân này đụng vào cô mà thôi

“ tại sao tôi phải nghe lời cô “ Gia Luân cười khinh hỏi nghe qua cũng đã hiểu cô gái nhỏ này muốn gì rồi

“ anh.... anh mà không nghe tôi..... tôi sẽ la lên đấy “ Nhã Linh lấp bấp nói, cô thật sự rất sợ, sợ hắn chạm vào cô, dù biết đây là chuyện vợ chồng phải làm nhưng cô không muốn tí nào

“ la đi, mọi người sẽ nghĩ là tôi và cô xảy ra chuyện đó, chẳng ai quan tâm đâu “ Gia Luân nói, anh cảm thấy cô gái trước mặt rất thú vị, lúc sợ hãi và giận dữ rất đáng yêu

“ anh ăn hiếp tôi, anh ỷ lớn hơn tôi nên ăn hiếp tôi” Nhã Linh cảm thấy người trước mặt mình thật sự quá ngang tàn nên đành giở chiêu cuối là khóc lớn

“ im đi, tôi không đụng vào cô được chưa” Gia Luân vừa bịt tai vừa nói

“ ok chấp nhận “ Ngay lập tức Nhã Linh nín khóc, cô lấy tay lau đi những giọt nước mắt cá sấu miếng cười tươi nói

“ cô dám lừa tôi “ Gia Luân đi đến gần Nhã Linh nhăn mặt hỏi

“ anh hứa rồi đó không được thất hứa đâu” Nhã Linh nhìn thẳng vào mắt Gia Luân nói

“ chịu thua với cô, mà cô tên gì?” Gia Luân không ngờ có một ngày mình lại bị một cô gái từ chối phải nói đúng hơn là tránh xa mình

“ Út đẹt à không là Nhã Linh” Vì tất cả mọi người đã quen gọi cô là út đẹt nên cô cũng quen với nó

“ đến tên mà cũng không nhớ “ Gia Luân chán ghét nói

“ tại ở nhà tôi tên là Út Đẹt chứ bộ” Nhã Linh vênh mặt lên cãi

“ ok tên gì cũng được mệt quá “ Gia Luân nói xong liền nằm xuống giường

Nhã Linh thấy vậy liền đứng dậy lấy chân đã vào tay Gia Luân “ tôi bảo là tối nay nhà không được làm gì tôi cơ mà “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.