Cô Vợ Được Mua

Chương 2: Chương 2: Cấm cô xích lại gần tôi




“ tôi đã làm gì cô đâu, giường tôi thì tôi ngủ” Gia Luân bực mình ngồi dậy lớn tiếng

“ vậy tôi ngủ đâu “ Nhã Linh thấy anh ta lớn tiếng như vậy cũng sợ đi phần nào nhỏ nhẹ nói

“ ngoài ghế kìa “ Gia Luân nói xong liền nằm xuống nhắm mắt không quan tâm đến Nhã Linh

Nhã Linh lấy mền định đem ra ngoài ghế ngủ thì bị Gia Luân dành lại “ làm gì?”

“ tôi lấy mền đắp” Nhã Linh tay cũng bỏ cái mền ra nhìn Gia Luân nói

“ tôi cũng phải đắp “ Gia Luân vừa nói vừa đắp mền sau đó quay mặt vào tường nằm ngủ

' cái tên khó ưa này ' Nhã Linh nắm chặt tay thành nắm đấm sau đó tức giận quay mặt về phía ghế

Vì ban đêm nên trời rất lạnh, Nhã Linh mãi vẫn không ngủ được cô nằm co ro, miệng liên tục rên khiến Gia Luân cũng khó mà chợp mắt

“ này cô kia không ngủ thì để người khác ngủ chứ” Gia Luân nằm bật dậy bật điện lên nhìn Nhã Linh chửi

“ tại tôi lạnh quá chứ bộ, có giỏi thì anh đưa mền cho tôi đi là tôi hết rên liền “ Nhã Linh nghe mắng cũng không chịu thua ngồi dậy mắng

“ cô..... đến đây” Cô gái trước mặt thật sự quá ngang bướng nói một câu là cãi một câu cô ta có xem cậu là chồng không vậy?

Nhã Linh bước xuống ghế từ từ bước đến chiếc giường nhưng vẫn không quên đề phòng cậu “ có chuyện gì? “ Nhã Linh nhìn Gia Luân hỏi

“ nằm đây, cấm cô xích lại gần tôi “ Gia Luân chỉ vào mép bên kia của giường rồi ra lệnh

“ chắc tôi thèm “ Nhã Linh lên giường nằm giữa hai người còn có chiếc gối ôm, mỗi người quay một hướng khác nhau không ai làm phiền ai

Sáng sớm

Cô tỉnh dậy thấy Gia Luân vẫn còn ngủ nhưng hôm nay dù sao cũng là ngày đầu cô về nhà chồng cũng không nên dậy muộn

Cô đi xuống giường vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân xong cũng nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài

Trước cửa có một cô hầu gái đang đợi sẵn

“ chào mợ hai “ Liên Nhi cúi đầu lễ phép chào

“ cô là?” Nhã Linh nhìn cô ấy hỏi

“ con là Liên Nhi, từ nay con là người hầu ở bên mợ “ Liên Nhi mỉm cười nói

Thật sự cách xưng hô này làm cô không quên cứ ngỡ là mình già lắm

“ cô bao nhiêu tuổi rồi?” Nhã Linh hỏi

“ dạ năm nay con 18 tuổi “ Liên Nhi trước sau vẫn là thái độ cung kính ấy với Nhã Linh

“ à vậy là bằng tuổi tui” Nhã Linh thân thiện nói

“ mợ bây giờ mình ra nhà hầu trà cho ông bà đi mợ” Thấy nói chuyện nảy giờ đã lâu Liên Nhi lễ phép nhắc nhở

“ chết cha quên mất, đi nhanh lên “ Nhã Linh sợ hãi kéo tay Liên Nhi đi quên mất mình đã là phu nhân nhà họ Gia, chính tính cách này đã để lại cho cô ấy rất nhiều phiền phức về sau

Tại nhà lớn

Nhã Linh đang cố gắng từ tốn hết mức để rót trà, cha chồng của cô vẫn thái độ bình thường không để ra chút cảm xúc nào còn mẹ chồng của cô thì nhìn sơ qua cũng thấy mười phần là hết chín phần rưỡi khó chịu

Bên cạnh còn có em chồng và em dâu nữa

“ dạ con mời cha” Nhã Linh đưa ly trà cho Gia Bảo - cha của Gia Luân

“ dạ con mời mẹ “ Nhã Linh tiếp tục đưa ly trà cho Thảo Hạnh - mẹ kế của Gia Luân

Gia Bảo lạnh lùng cầm ly trà uống, còn Thảo Hạnh thì chỉ nếm môi nhưng mặt bà ta vãn tỏ ý không hài lòng

“ trà đắng “ Thảo Hạnh nhăn mặt nói vẫn không quên bỏ ly trà sang một bên

“ lần sau con sẽ chú ý hơn” Nhã Linh cúi đầu nói trong bụng thầm chửi rủa nãy giờ mà là mấy bà bán cá bán rau ngoài chợ là cô đã cãi tay đôi với bả rồi, trà này là do nhà bếp pha, cha chồng cũng rất vừa miệng chỉ có bà ta là chê õng chê ẹo

“ mong vậy “ Thảo Hạnh cười khinh nói

“ dì không hài lòng với vợ con sao?” Gia Luân đi từ bên ngoài vào, dáng đi của anh ta cũng rất đẹp, anh đi đến bên Nhã Linh, mắt vẫn nhìn vào Thảo Hạnh

“ dì nào dám chỉ là ly trà hơi đắng nên dì nhắc nhở thôi “ Thảo Hạnh mỉm cười hiền hậu nói

“ trà đắng là do nhà bếp, nếu dì muốn trách thì nên trách nhà bếp đừng trách vợ con “ Gia Luân lạnh lùng nói

' tía má hơi, thằng cha này phải là tên tối qua dành giường với mình không vậy? sao tốt quá vậy' Thấy Gia Luân tốt với mình như vậy Nhã Linh muốn đổ hết mồ hôi vì sợ

“ con....” Thảo Hạnh trừng mắt lên nhìn Gia Luân, từ lâu Gia Luân đã không thích bà ta và đương nhiên bà ta cũng vậy luôn coi Gia Luân như cái gai trước mắt cản đường dành gia tài của mẹ con bà ta

“ xem ra con lại bỏ qua drama gì nữa rồi” Tiếng nói này phát ra từ cửa, có một cậu thanh niên đi vào, cậu ấy chính là Gia Phát, con út của gia đình, cũng là con trai của Thảo Hạnh nhưng cậu ta rất thân với Gia Luân

“ Gia Phát? con về rồi mấy ngày nay con đi đâu vậy hả?” Thảo Hạnh đứng dậy nhìn con trai nói

“ mẹ cứ làm quá con đi chơi vài hôm con lại về” Gia Phát cười nói sau đó quay sang nói nhỏ với Gia Luân “ có chuyện gì sao?”

“ không có “ Gia Luân lắc đầu mặt vẫn lạnh băng như vậy không một cảm xúc nào lộ ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.