Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mễ Khả Nhi thân là chủ nhân, đương nhiên không thể mặc kệ mọi người, vì vậy dù có khó chịu như thế nào, nhưng vẫn phải miễn cưỡng đi chào hỏi những người khác.
Nghiêm Nặc thấy Tông Minh Hạo giải thích thay cho Mễ Khả Nhi, cười khinh một tiếng, nhưng không nói gì rồi quay người bước đi.
Thấy Nghiêm Nặc đã rời đi, khuôn mặt của Mễ Khả Nhi không giữ nổi vẻ tao nhã nữa mà trở nên xanh mét, rất khó coi.
Tông Minh Hạo kéo tay Tần Lục Nguyệt đi vào một gian phòng.
Vào trong phòng, Tần Lục Nguyệt né tránh ánh mắt của ai kia, nhẹ nhàng rút tay mình về.
“Tôi tự đi là được rồi!” Tần Lục Nguyệt yên lặng lùi ra, kéo dãn khoảng cách của mình với anh.
Thấy vậy, ánh mắt của Tông Minh Hạo trầm xuống.
Cô gái này, thà rằng cười với một người xa lạ, cũng không muồn có bất cứ dây dưa gì với anh!
Được, tốt, rất tốt! Cô cảm thấy có thể trốn tránh được khỏi anh sao?
Tông Minh Hạo đi vài bước, đã đến trước mặt của Tần Lục Nguyệt, nhìn cô chằm chằm.
Tần Lục Nguyệt bị anh nhìn như vậy, da đầu run lên một trận.
Khí thế của Tông Minh Hạo rất cường đại.
Cho dù là chỉ bị anh nhìn một cái, nhưng cũng làm người ta không nhịn được phải run sợ.
Tần Lục Nguyệt không dám ở chung với anh lâu thêm nữa, liều cúi đầu đi vào phòng thay đồ.
Đóng cửa phòng lại, cả người Tần Lục Nguyệt tựa vào cửa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Người đàn ông này, đối với anh kính trọng nhưng không nên gần gũi vẫn tốt hơn.
Không được có bất cứ quan hệ gì với anh.
Đợi tra ra được người đã hại chết ông bà và ba mẹ, nhất định phải lập tức ly hôn!
Tần Lục Nguyệt đợi tâm tình bình tĩnh lại, một lúc sau mới vào phòng tắm rửa.
Quần áo trên người đã bẩn, không thể mặc lại được, vì vậy cô liền vào phòng lấy một bộ lễ phục ra mặc.
Nhưng mà khi Tần Lục Nguyệt mặc lễ phục vào rồi, cô mới phát hiện, bộ lễ phục này phải có người khác giúp đỡ mới có thể mặc vào hoàn chỉnh được!
Tần Lục Nguyệt nhìn khắp phòng, trừ bản thân cô ra thì cũng chỉ có Tông Minh Hạo đang ở ngoài.
Làm sao bây giờ?
Quần áo chưa chỉnh tề thì làm sao đi ra ngoài được!
Cô nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra cách nào khác ngoài cách nhờ Tông Minh Hạo giúp.
Tần Lục Nguyệt đấu tranh một hồi lâu, rốt cục quyết định nhờ Tông Minh Hạo, nhưng mà lời còn chưa nói ra, mặt cô đã đỏ ửng lên rồi.
Cô vừa mới tắm xong, lúc này hai má lại đỏ ửng, cả người như một đóa hoa đào đang kiều diễm nở rộ, rất xinh đẹp và quyến rũ.
“Này… anh có thể… giúp tôi một chút không?” Tần Lục Nguyệt nói xong câu đó, hai má và cổ đã đỏ như muốn nhỏ ra máu.
Tông Minh Hạo nhìn thấy khuôn mặt đang phiếm hồng vì ngượng của cô, ánh mắt của anh bỗng trở nên u ám.
Nếu anh không biết cô gái này vẫn luôn trốn tránh mình thì lúc này anh nhất định nghĩ cô đang cố tình quyến rũ anh!
Tần Lục Nguyệt sợ Tông Minh Hạo hiểu lầm, liền nhanh chóng giải thích với anh: “Ở đây không có người nào khác, mà bộ quần áo này phải có người khác giúp đỡ mới có thể mặc được. Tôi thật sự không có lựa chọn khác, cho nên mới… anh yên tâm, tôi thật sự chỉ muốn nhờ anh giúp đỡ thôi, tuyệt không có ý gì khác!” Nói xong, cô lập tức xoay lưng về phía Tông Minh Hạo, chứng minh cho anh thấy những gì mình nói đều là thật.
Tông Minh Hạo không trả lời.
Đi đến gần cô, đưa tay chuẩn bị buộc dây lưng phía sau hộ Tần Lục Nguyệt.
Nhưng Tần Lục Nguyệt không nghe thấy anh trả lời, nghĩ anh không muốn giúp, cô lại quay lưng lại, định giải thích cho anh lần nữa.