Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Giám Đốc

Chương 22: Chương 22: Nghiêm Nặc (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tần Lục Nguyệt thấy vậy, theo bản năng gật đầu, nói: “Quả thật có chút ngang ngược, tham gia vào những buổi tiệc như này, tôi nghĩ ít nhất cũng phải tôn trọng chủ nhân nơi này một chút. ‘

Tần Lục Nguyệt vừa nói xong, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Tông Minh Hạo nghe vậy cũng có chút hứng thú, lại liên tục nhớ về quá khứ.

Ngay khi mà mọi người đều nghĩ Nghiêm Nặc sẽ nổi giận thì ngược lại cô lại nở nụ cười: “Nếu cô biết tôi là con gái của tập đoàn sản xuất châu báu lớn nhất thế giới, hơn nữa còn là người kế thừa của mỏ kim cương lớn nhất Nam Phi, cô còn có thể nói như vậy sao?”

Tần Lục Nguyệt gật đầu nói: “Nếu đã tham gia buổi tiệc của người khác, ít nhất cũng phải tôn trọng chủ nhân của bữa tiệc này một chút.”

Nghe vậy, Nghiêm Nặc liền hứng thú nhìn chằm chằm Tần Lục Nguyệt.

Bị nhìn như vậy, Tần Lục Nguyệt vẫn không hiểu mình đã nói sai cái gì.

Nghiêm Nặc bỗng nhiên nở nụ cười nói: “Cô… đây là có ý gì vậy? Tôi vừa mới giúp cô xong đó, cô lại nói tôi ngang ngược?”

Tần Lục Nguyệt hơi xấu hổ trả lời: “Tôi rất cảm kích vì cô đã giúp tôi, nhưng mà tôi không muốn nói dối cô, bởi vì tôi cảm thấy như vậy là rất thiếu tôn trọng.”

Nghiêm Nặc lại cười to một tiếng, vỗ tay Tần Lục Nguyệt, nói: “Thú vị đấy! Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người chỉ biết nghe lời tôi, vì tôi là đại tiểu thư của Nghiêm gia, muốn làm gì thì làm, không ai dám nói gì tôi cả. Vậy mà hôm nay cô lại dám nói tôi rất ngang ngược, cô lớn lên ngu như vậy không sao chứ?”

Tần Lục Nguyệt không biết trả lời vấn đề này như thế nào!

Nghiêm tiểu thư này nói chuyện đúng là rất ngay thẳng a!

Nhưng mà Nghiêm Nặc cũng không chờ xem Tần Lục Nguyệt trả lời vấn đề này như thế nào, đã nói: “Nể tình cô là người đầu tiên dám nói thật với tôi như vậy, tôi sẽ tha thứ cho cô!”

Tần Lục Nguyệt lại xấu hổ nói: “Cảm ơn!”

Đúng lúc này, Tông Minh Hạo và Mễ Khả Nhi đã từ phía sau đi đến.

Dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn mĩ vô cùng, Tông Minh Hạo trong nháy mắt đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, ánh mắt của tất cả các cô gái ở đây đều nhìn theo từng cử chỉ của anh.

“Rất cảm ơn Nghiêm tiểu thư đã thay vợ tôi ra mặt!” Tông Minh Hạo cúi đầu nhìn thoáng qua Tần Lục Nguyệt một lúc rồi nói tiếp: “Có điều, tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, phải không Mễ Khả Nhi?”

Mễ Khả Nhi nghe vậy vội vàng nói: “Đúng vậy Đúng vậy! Tôi nghe nói 2 vị tiểu thư của Tần gia từ nhỏ đã có tình cảm rất tốt, cho nên mới đặc biệt mời Tần Giai Nhân đến đây. Tôi thật sự không nghĩ đến...”

Mễ Khả Nhi làm bộ mặt hối hận cực kì, lại nói với Tần Lục Nguyệt: “Tần tiểu thư, thật sự rất xin lỗi! Tôi không ngờ rằng sẽ phát sinh ra chuyện như thế này! Để tôi gọi người tới mang cô đi sửa sang lại một chút.”

Mễ Khả Nhi vừa dứt lời, đã có người đến, nói với Tần Lục Nguyệt: “Tần tiểu thư, mời đi bên này!”

Bọn họ gọi cô là Tần tiểu thư, mà không phải Tông thiếu phu nhân!

Tông Minh Hạo nghe vậy cũng không có ý định sửa lại, còn Tần Lục Nguyệt thì lại làm như không nghe thấy gì.

Tần Lục Nguyệt nhẹ giọng nói: “Cảm ơn!” rồi bước đi, trước khi đi cũng không thèm liếc Tông Minh Hạo một cái nào, chỉ nhìn Nghiêm Nặc cười nhẹ nhàng.

Nhìn thấy cô cười như vậy với Nghiêm Nặc, Tông Minh Hạo rất buồn bực.

Cô thế mà lại có thể cười với người khác?

Ngay lúc Tần Lục Nguyệt lướt qua Tông Minh Hạo, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại cầm lấy cổ tay cô giữ lại.

Tần Lục Nguyệt sửng sốt!

“Tôi đi cùng cô.” Tông Minh Hạo nhẹ nhàng nói.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Mễ Khả Nhi và Tần Giai Nhân biến đổi.

Ánh mắt Tần Giai Nhân vẫn nhìn theo Tông Minh Hạo, không dám làm ra hành động gì, chỉ có thể dùng ánh mắt chờ mong nhìn theo bóng dáng Tông Minh Hạo đang cầm tay Tần Lục Nguyệt kéo đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.