Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 394: Chương 394: Ngoại truyện 11.1




Ngoại truyện 11.1

Đông lôi hai mươi mốt tuổi, từng khát vọng tình yêu, hiện tại, cô đối với tình yêu thực mê mang.

Hôm nay là chu một, cô không đi học, mà là một mình một người bay đến Ba Thành khoa.

Chờ khi cô phục hồi tinh thần lại, thì mình đã đứng trước cửa văn phòng phó viện trưởng.

“Đông tiểu thư, cô tìm phó viện trưởng sao?”

Bí thư văn phòng Phó Tiểu Thiên nhìn cô, vội vàng chào đón hỏi.

Đông Lôi lấy lại tinh thần, yên lặng liếc mắt nhìn hoàn cảnh quen thuộc, nhẹ giọng hỏi:

“Hắn ở có ở đây không?”

“Phó viện trưởng đang họp!”

“Bao lâu thì xong?”

Cô biết người kia sẽ không vì bất luận kẻ nào mà dừng hội nghị lại.

Công sự vĩnh viễn quan trọng nhất.

Nhớ rõ từng có một lần, cô từng ở trong này đợi hắn ước chừng đợi hắn, chờ đến khi không chịu được mà ngủ quên mất, chỉ vì muốn gặp mặt hắn ——

Hiện giờ ngẫm lại, đoạn cảm tình kia, thật sự là buồn cười: cho tới nay, đều là cô quấn quít lấy hắn, mà hắn nếu có thể sẽ trốn cô thật xa thật kĩ để cô không quấn lấy mình.

“Hai giờ. Chắc cũng sắp xong rồi. Cô ngồi chờ ở đây một lát đi. . . . “

Đông Lôi nghĩ, muốn hay không ngồi chờ hắn trong chốc lát?

Nhưng cô hiện tại, có thể lấy thân phận gì tới gặp hắn?

Cô chẳng có gì liên quan đến hắn nữa!

“Không sao! Tôi ra ngoài đi dạo chút!”

Cô hạ thấp người rời đi, trong lòng trống rỗng.

Trước kia đây là nơi cô thường đến, tất cả mọi người đều biết cô là viện trưởng phu nhân tương laicuar bệnh viện Mai Loan này.

Từ khi giải trừ hôn ước, cô đã vài tháng không đến đây.

Hết thảy như nhau là thường lui tới, nhưng hết thảy tóm lại vẫn là thay đổi.

Hắn không hề là vị hôn phu của cô.

Cô cũng không phải vị hôn thê của hắn.

Ngay cả bằng hữu cũng không đúng rồi.

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng, từ miệng cô tràn ra.

Trong lòng tràn ngập chua sót, đối với Kiều Sâm, cô vẫn còn lưu luyến.

Cô chậm rãi đi tới, tinh thần có điểm hoảng hốt.

Đối diện, một cô gái tóc dài thanh tú mang hộp tiện lợi đi qua, mặt mũi vui tươi hớn hở, tinh thần phấn chấn bừng bừng, cùng một đám hộ sĩ đi ra tiếp đón, một bên đang hỏi:

“A Sâm tan họp chưa?”

“Phó viện trưởng còn đang họp!”

Không biết là ai đáp một câu.

Cô gái này là tới tìm Kiều Sâm.

Nhưng cô nhớ rõ Kiều Sâm không có em gái như vậy——

Người kia là ai?

Người theo đuổi sao?

Nhìn qua, hẳn là vẫn là sinh viên.

Cô không khỏi xoay người.

Cùng lúc đó, Kiều Sâm đi cạnh một nhóm người áo trắng từ phòng họp đi ra, vừa đi vừa thảo luận gì đó.

Cô gái kia thấy, cười dài kêu một tiếng:

“A Sâm, em tới đưa cơm cho anh . . . . . .”

Lực chú ý của Kiều Sâm đích, phất tay bảo những người khác tản ra, đứng ở nơi đó, chờ cô gái kia chạy tới, lên tiếng:

“Không phải bảo em ngoan ngoãn ở nhà sao?”

“Em không chịu ngồi yên. . . . . . Đến đến đến, mau tới nếm thử chút cơm tình yêu của em. . . . . . Em mới học làm nên chưa được ngon lắm, đến đây thử một chút xem hương vị như thế nào. . . . . .”

Nữ sinh nắm tay hắn, đi đến văn phòng phó viện trưởng.

Kiều Sâm không gạt ra, ngoan ngoãn theo đi vào.

Hắn, nhưng lại cùng nữ sinh khác thân cận như vậy. . . . . .

Cuối cùng, Đông Lôi ngơ ngác nhìn trong chốc lát, có điểm không dám tin.

Cuối cùng, cô từng bước một quay đầu đi, bước đến trước cửa, làm cho Phó Tiểu Thiên còn không kịp mở miệng, đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Kiều Sâm đang chịu chút tâm, nữ sinh lấy đũa gắp thức ăn đến miệng cho hắn —— rất thân thiết. . . . . .

Lòng của cô, hung hăng bị đau đớn một trận, cô quay lưng bước đi.

Đúng lúc đó, Kiều Sâm Quay đầu nhìn, nữ sinh kia cũng nhìn lại đây.

“Lôi Lôi!”

Kiều Sâm đứng lên.

Cô vô lực cười, cái gì cũng chưa nói, xoay người khép cửa lại, nhìn Phó Tiểu Thiên đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình.

Kiều Sâm sớm có người mới, tất cả mọi người trong bệnh viện đều biết, chỉ duy nhất mình cô là chẳng hay biết gì.

Buồn cười chính là, bản thân mình còn chạy tới tự rước lấy nhục.

Cô bị là làm sao vậy?

Như thế nào lại không thể buông tay hắn?

Cô cắn răng một cái, không để ý tới ánh mắt khác thường của mọi người, chạy như điên rời đi.

“Lôi Lôi. . . . . .”

Kiều Sâm đuổi theo, nắm chặt lấy tay Đông Lôi, nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, cả người lung lay sắp đổ.

“Lôi Lôi, em. . . . . . em tìm anh sao?”

Hắn nhẹ giọng hỏi, nha đầu kia khí sắc nhìn qua quá kém .

“Không tìm! Đi lầm đường!”

Cô suy yếu quay đầu lại cười, tuyệt không thừa nhận chính mình tới tìm hắn.

Hắn nhíu mày, nghĩ tới một sự kiện:

“Hôm nay chu một, tại sao em không đi học?”

“Việc này, không khiến anh xen vào. . . . . .”

Kiều Sâm nghẹn lời một chút.

Lúc này, kia cô gái cũng đuổi tới, mở to đôi mắt tò mò đánh giá cô một hồi:

“Thì ra cô chính là Đông Lôi. Xin chào, tên tôi là Hác Gia. Là vị hôn thê của A Sâm. . . . . .”

“A Gia!”

Kiều Sâm muốn kêu dừng đã không kịp.

“À! Đều đã đính hôn a, tôi cũng không biết!”

Đông Lôi lẳng lặng mỉm cười.

“Chúng tôi không cử hành nghi thức đính hôn.”

“Ồ, phải không?”

Đông Lôi nhìn về phía Kiều Sâm, nói một câu:

“Chúc mừng!”

Kiều Sâm lặng im nhìn cô.

Hác Gia cười sáng ngời: “Cám ơn, chờ hôn kỳ được định, nhất định mời cô đến uống chén rượu mừng a. . . . . .”

“Nhất định!”

Đông Lôi ngây ngốc gật đầu, ngây ngốc cười:

“Tôi còn có việc, không quấy rầy nữa, sau này gặp lại!”

“Gặp lại sau!”

Hác Gia vẫy vẫy tay nhỏ bé.

Đông Lôi thẳng lưng, bước đi vững vàng đến thang máy, lần này, cô không chạy. Chính là chân nhũn ra.

Kiều Sâm đuổi theo:

“A Gia, em ở chỗ này chờ anh, anh đi tiễn Lôi Lôi. . . . . .”

Một cái đáp ứng: “Vâng. . . . . .”

Một cái cự tuyệt: “Không cần. . . . . .”

Hắn rốt cuộc vẫn là tiễn tinh chiến sĩ truyền thuyết.

Kiều Sâm muốn cùng Đông Lôi nói chuyện, Đông Lôi cắn răng, đi như bay, một câu cũng không chịu nói.

Chờ khi đã ra khỏi bệnh viện, cô vội vàng gọi một chiếc xe taxi, không buồn cùng hắn nói lời từ biệt, liền vội vàng lên xe.

Hắn biết cô đây là đang trốn tránh hắn.

Chuyện hắn đính hôn, khẳng định đã kích thích cô.

Hắn cảm thấy áy náy, chính là. . . . . .

“Lôi Lôi, em nhất định có thể tìm được một người đàn ông có thể cho em hạnh phúc. Anh không nghĩ lại hại đến em. Không nghĩ. . . . . “

Hắn đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng thở dài, không thể nhìn thấy cô gái trên xe sớm khóc thành lệ nhân.

Cố Duy hét lên một cái say không còn biết gì.

Khi tỉnh lại, trên giường ngọc ~ thể ngang dọc.

Hắn nhíu mi, là thân thể trắng nộn của Mai Thiến, giữa trưa uống rượu, hắn cùng bọn Chu Cung bàn về việc buôn bán, nói mãi, đến khi khách hàng đi rồi, lại gặp gỡ mấy ông chủ nhỏ, tất cả mọi người cùng cười nói, có người khởi hứng nói muốn kêu mấy em xinh đẹp lại đây vui vẻ một chút, hắn không phản đối.

Sau lại, mĩ nữ đến đây, Mai Thiến không biết như thế nào lại ở trong đó.

Có người đùa giỡn cô, hắn giận dữ, trước mặt mọi người cho tên kia một bạt tai, còn đạp người ta một cước, kéo tay Mai Thiến rời đi, đi đến khách sạn của chính mình đặt phòng.

Ở phòng khách sạn, hắn mắng cô ti tiện: cho cô nhiều tiền như vậy rồi còn ra ngoài lêu lổng.

Cô khóc, nói, cô là bị bằng hữu bắt đi ra.

Hắn nói, khi đang làm người phụ nữ của tôi, nếu em dám để cho người khác đụng vào em một chút, đời này, em cũng đừng nghĩ có ngày yên ổn.

Cô liên tục gật đầu, bộ dáng ôn thuần, làm hắn vừa lòng.

Nương cảm giác say, hắn thân cô, miệng kêu tên của một vài người khác.

Cụ thể là tên ai, hắn đã quên.

Có thể Tiểu Bồng, cũng có thể là Đông Lôi. . . . . . Hay là tên của những khác.

Sau đó, thượng nàng.

Tỉnh lại hắn có điểm hối hận. Bởi vì đã quên mặc áo mưa.

Đi giặt sạch một chút, hắn gọi điện thoại cho phục vụ phòng, bảo người ta đưa thuốc.

Lấy được thuốc, hắn lay tỉnh nữ nhân đang ngủ.

Nữ nhân này trên mặt còn có vệt nước mắt lưu lại, có thể là bị hắn làm đau, cũng có thể là làm lòng cô bị thương—— hắn quản không được, bọn họ trong lúc đó chỉ là giao dịch, hắn cũng sẽ không quan tâm bất kể cô thương tâm hay không.

“Uống thuốc đi!”

Mai Thiến nhìn thấy tủ đầu giường có một chén nước, còn có thuốc tránh thai, nước mắt thiếu chút nữa lại rơi xuống.

“Vâng!”

Cô cầm lấy thuốc uống trong ánh nhìn của hắn.

Hắn lại gọi điện thoại, bảo nhà ăn khách sạn mang lên một ít đồ ăn, giữa trưa uống nhiều rượu, ăn lại không nhiều, bụng rỗng uống rượu rất hại thân.

“Lại đây ăn một chút gì đi. . . . . .”

Hắn thản nhiên nói.

“Về sau đừng tìm kia mấy người kia nữa. Thấy liền cảm thấy ghê tởm. . . . . .”

Phục vụ đưa tới một ít đồ ăn, trải đầy ra bàn ăn, hắn vừa ăn vừa dặn dò.

Mai Thiến nhu thuận gật đầu: “Cám ơn Tứ thiếu giải vây. . . . . .”

Lúc ấy, bọn họ tổng cộng là sáu vị khách, các cô tổng cộng đi ra sáu tỷ muội.

Khi cô đi vào, không thấy Cố Duy, hắn cùng Chu Cung đi WC, cô bị một người tên là Phùng thiếu ôm lấy muốn hôn.

Cô không cần, người ta nghĩ rằng cô đang đùa rụt rè trước mặt mọi người liền đem cô áp chế .

Cố Duy tiến vào vừa thấy liền đánh bay Phùng thiếu, hung hăng giáng xuống một bạt tai.

Cô nghĩ rằng hắn hẳn là còn có điểm thích cô, nếu không sao có thể cứu cô.

Thế nhưng khi cùng cô hoan hảo, hắn lại ở kêu người phụ nữ khác.

Điều này thật sự thực làm cô thương tâm.

Bữa tối ăn một nửa, di động Cố Duy vang lên, hắn nghe máy, là trợ thủ đắc lực của hắn:

“Tứ thiếu, thất tiểu thư Đông gia nửa đêm uống say ở quán bar. . . . . .”

Cố Duy nhất thời nhíu mày:

“Một người?”

“Đúng! Có người nghĩ muốn đến gần. Cô ấy không thèm để ý tới, chỉ liên tiếp uống rượu. . . . . . Nếu còn uống như vậy, khẳng định sẽ ngất vì say. Bên cạnh còn có mấy người đàn ông chính như hổ rình mồi.”

“Mấy giờ rồi?”

“Tám giờ mười!”

“Đông Đình Phong đang làm gì? Sao lại hắn không đi mà đón em gái hắn về. . . . .”

Không hiểu sao, hắn có điểm căm tức.

“Hôm nay Thủ tướng không ở Quỳnh thành. . . . . .”

“Chờ đó, tôi lập tức đến ngay!”

Hắn đặt điện thoại xuống, quay đầu lại nhìn Mai Thiến đang nháy đôi mắt to sáng đang nhìn chính mình:

“Anh phải đi rồi. Ngoan ngoãn ngủ đi. . . . . .”

“Vâng!”

Mai thiến gật đầu, biểu hiện thực ngoan, vừa chí lý hiểu được hắn muốn đi gặp ai. Chính là cái vị thay cô cùng hắn đi xem phim kia—— thất tiểu thư Đông gia, thân phận địa vị kia, tuyệt đối cô không thể nào sánh được.

Truyện cực hay mới :,- 2.-3.-4.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.