Ngoại truyện 11.2
Không ngoài dự đoán, Đông Lôi say.
Đáy mắt tất cả đều là lệ.
Cô lau.
Nó lại tràn ra.
Khó kìm lòng nổi.
Đúng vậy, Kiều Sâm phải kết hôn, đối tượng là một cô gái dung mạo bình thường, không có gì đặc sắc.
Nghe nói đây là điều kiện duy nhất để truyền chức vị viện trưởng cho Kiều Sâm của Kiều lão gia tử.
Vì thế, hắn liền vội vàng đem hôn sự của chính mình bán đi
Cô buồn khổ, yêu say đắm một người đàn ông sắp phải kết hôn, giống như bản thân đã không còn là của cô nữa.
Uổng công cô yêu hắn lâu như vậy, hắn lại thà rằng cưới về một cô gái xa lạ cũng không thèm cưới cô.
Cô thấp kém đến vậy sao?
Cô không hiểu.
Một ly rồi lại một ly rượu, rót vào dạ dày tựa như lửa thiêu đốt, thế nhưng đau lại là tim.
Đây chính là rượu, nó rất có hại cho sức khỏe, chính vì vậy mà cô chẳng bao giờ đụng đến, thế nhưng hôm nay thì khác, cô không quan tâm gì nữa cả.
Cô cảm thấy chính mình phải say, rồi về nhà. Nhưng với tình trạng bây giờ khẳng định là cô không thể tự lái xe về nhà, rượu thật phiền toái.
Vuốt di động lấy điện thoại, cô nghĩ, cô nên gọi cho ai?
Ca ca xuất ngoại công tác, chị dâu mang thai ốc còn không mang nổi mình ốc, ông nội chỉ sợ ngủ sớm, ma ma đi tham gia tiệc từ thiện tối, bạn bè tất cả đều ở Ba thành, ở quỳnh thành, cô không còn người nào quen, làm sao bây giờ?
Cô vuốt loạn lên màn hình.
Tên một người trong danh bạ chợt lướt qua.
Tiểu xe tăng. . . . . .
Được, vậy tiểu xe tăng.
Hắn không phải đang theo đuổi cô sao?
Vậy cô cho hắn cơ hội theo đuổi cô.
Bạn trai nên chiếu cố bạn gái.
Cô nháy mắt, chạm vào số điện thoại kia, nghe được kia thanh âm đô đô, trong chốc lát chuyển được.
“Uy. . . . . . Tiểu xe tăng a, anh ở nơi nào a, đến đón tô về nhà được không a. . . . . . Tôi không đứng nổi nữa. . . . . .”
Cô mơ hồ không rõ kêu, cảm giác say mười phần.
“Địa điểm!”
Thanh âm truyền đến có điểm không giống nhau, nhưng cô không có nghe ra, báo địa điểm:
“Dạ Bán Loan!”
“Chờ tôi nửa giờ!”
Đối phương phun ra một câu, cắt đứt.
Tiếp điện thoại kỳ thật không phải Thần Thản, mà là Thần Huống —— hôm nay tiểu xe tăng làm rơi điện thoại ở chỗ hắn.
Thần Huống vốn đang muốn làm việc trong chốc lát, bởi vì cuộc gọi này, nào còn tâm tư đi làm việc, bảo cảnh vệ Lô Hà đi đến Dạ Bán Loan.
Đáng tiếc lại đến chậm, người đã bị Cố tứ thiếu mang đi.
Thần Huống vừa nghe, tròng mắt trầm xuống, hạ lệnh:
“Tra xem Cố tứ thiếu đang ở nơi nào, lập tức đem người về đây cho tôi!”
Khi Cố Duy đến nơi, Đông Lôi đã say đến bất tỉnh nhân sự, nếu không phải đây là quán của người quen, nha đầu kia chỉ sợ sớm bị người đàn ông xa lạ mang đi . . . . . .
Cố Duy tiến vào không nói hai lời liền đem người ôm đi, đem theo cả di động lẫn Thất tiểu thư Đông gia.
“Đi đâu?”
“Về biệt thự!”
Từng đợt hương rượu đánh úp lại, Cố Duy cảm giác người mình đang ôm trong ngực này thật sự rất mềm mại, nói đùa dù sao thân thể của một người con gái vốn đã mềm mại, giờ lại còn thêm hương rượu say mê. .
Hiếm lạ là, cô ta uống nhiều rượu như vậy mà không có nôn ra tí nào.
Trở lại biệt thự, hắn bế cô vào phòng ngủ của mình, bật đèn lên, rồi đặt cô lên giường mình.
Giờ khắc này, cô có vẻ đặc biệt im lặng, tựa như một con búp bê, cuộn mình trên giường hắn, trên mặt đẫm nước mắt, không phải thực rõ ràng, nhưng tinh tế xem, vẫn là có thể nhìn ra được: cô đã khóc.
Kỳ quái a, vì sao cô phải khóc?
Hắn ngồi ở bên giường, tinh tế xem:
Trên mặt không trang điểm, lông mi tinh tế, không phải giả, rất dài và cong vút, còn mang theo vài giọt nước trong suốt như thủy tinh; mũi thẳng thanh tú còn hơi hồng hồng; miệng rất nhỏ, đỏ tươi, hắn đã từng hưởng qua, nơi đó hương nhuyễn làm cho người ta kinh ngạc; cằm đầy đặn; cái gáy trắng trẻo; xương quai xanh rất đẹp. . . . . .
Trên người là chiếc áo tơ tằm ngắn tay rộng thùng thình tơ, trang bị thêm một cái váy lôi ~ ti, cắt hợp thể, lộ ra cơ thể xinh đẹp. . . . . .
Mắt cá chân mang một chiếc vòng hình lá cây xinh đẹp, lòe lòe sáng lên, đường cong của tiểu thối kia, có vẻ tuyệt đẹp cực kỳ ——
Liếc mắt một cái, hắn có thể xác định, dáng người chính là tỉ lệ hoàng kim.
Hắn là một người đàn ông bình thường, nhưng lại là một người sát gái, nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp, khó tránh khỏi lộ ra hai mắt.
Nếu là người phụ nữ khác, có lẽ hắn sẽ không khống chế chính mình mà ***. Nhưng đối với cô, hắn không thể để lộ bản tính lang sói.
Đúng vậy, bên ngoài mọi người gọi hắn là sói, chịu đựng, thực cố chấp, trên người có một loại tinh thần bám riết không tha, đây là mặt lang tính tốt. Làm cho bọn họ sợ chính là, hắn làm việc hung hăng, ngoan độc . Một khi đắc tội hắn, hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để trả thù.
Đúng, rất nhiều thời điểm, hắn làm việc chỉ hỏi kết quả, không cần biết quá trình cũng không để ý thủ đoạn.
Cố Duy cảm thấy, làm người có thể quang minh lỗi lạc tất nhiên là tốt, nhưng nếu phải dùng thủ đoạn mới có thể xong việc, hắn cũng không kiêng dè.
Ở xã hội này trắng đen lẫn lộn, cơ hồ không ai có thể giữ được sự thanh bạch cho đến phút cuối.
Nếu muốn có nhiều quyền lực, thì ai cũng phải trả một cái giá tương xứng.
Tỷ như Đông Đình Phong, hắn chính là một người cực kì thủ đoạn.
Hắn cùng Đông Đình Phong có bất đồng duy nhất là, cho dù chuyện này không rõ là ai đã làm, thì mọi người đều tin người đó là người chính nghĩa mà đứng về phía người đó.
Một câu, thủ đoạn của người đó, so với hắn rất cao minh.
Nhìn nhìn một lúc, Cố Duy đột nhiên cảm thấy nhiệt độ cơ thể đột ngột tăng lên, kéo kéo cà- vạt, đi ra ngoài tìm nước uống, nhìn Chân Đát canh giữ ở phòng khách.
“Đi ngủ đi!”
Hắn lấy lên một bát lớn nước đá, hất vào chính mình để làm lạnh.
Chân Đát nhìn thấy:
“Tôi nghĩ ngài. . . . . .”
“Như thế nào?”
Ngoài cửa sổ, đầy trời đều là sao, chợt lóe chợt lóe, tựa như một mảnh vải nhung đen dát đầy kim cương.
Hắn nhớ rõ một năm kia ở Đông gia, cô từng cùng hắn ngồi đếm sao —— những truyện ngu ngốc trong quá khứ, giờ nghĩ lại, có điểm ấm áp, khi đó tâm tình con người đều thật đơn thuần.
“Tôi nghĩ Tứ thiếu sẽ không bỏ qua cơ hội này!”
Phía sau là thanh âm ngạc nhiên của trợ lí. Rất kỳ quái hắn cư nhiên không hề động vào cô ấy.
“Tôi cùng cô ấy, coi như là thanh mai trúc mã!”
Hắn thì thào tự nói một câu.
“Nhưng đây là cơ hội tốt là!”
Lời này, tuyệt đối là một câu nhắc nhở bình tĩnh.
Nhưng hắn đích trả lời là:
“Cậu nên trở về nhà đi!”
Hắn lại uống một ngụm nước đá.
Chân Đát hạ thấp người rời đi, khép cửa lại, cả tòa biệt thự, cũng chỉ có hai người bọn họ.
Hắn ngồi trước cửa sổ, trăng rằm, Nguyệt Nha loan loan, thật sự là đẹp, tựa như nụ cười của người kia. Đông Lôi trước đây cười rộ lên chính là như vậy. Thực ngọt.
Hắn nặng nề phun ra một hơi, cất cái chén một, một lần nữa trở về phòng, đứng ở đầu giường, nhìn thấy nha đầu này đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt ngơ ngác nhìn bốn phía, mắt say lờ đờ sương mù, thực đáng yêu, đang dùng sức chụp đầu, vỗ vài cái, lại ngã quỵ nhắm mắt ngủ, miệng thì thào kêu:
“Ma ma, con muốn uống nước!”
Khóe miệng Cố Duy cong lên ý cười, thói quen này rất giống trước đây, ngủ một giấc, tỉnh lại liền muốn uống nước.
Hắn đi lấy nước, đỡ cô ngồi dậy.
Chén duyên để cạnh miệng của cô, cô liền ngoan ngoãn mở miệng ra, uống nước liên tục, uống xong, lại tiếp tục ngủ.
Hắn bật cười, tâm tình thoải mái.
Tình cảnh còn cùng mới trước đây giống nhau, thú vị —— trong lòng người kia, vẫn thực hồn nhiên.
Khuôn mặt thực hồng.
Ngủ thực say.
Hắn nhịn không được vuốt tóc cô, thật mềm mượt, thật giống trước đây.
Ngồi ở đầu giường, hắn cứ nhìn cô như vậy.
Không tiến thêm một bước nào cả.
Vội vàng quá, không thích hợp.
Hắn nguyện ý ở trên người cô tốn chút thời gian, cô cũng đáng để hắn vì cô tốn tâm tư —— hắn phải đạt được người con gái này, để tinh thần và thể xác cô đều hợp nhất với hắn.
Cố Duy giờ phút này, tâm tư thực tinh khiết.
Hắn nằm nghiêng, nắm tay cô, phủ lên mặt chính mình.
Mới trước đây, cô rất thích sờ mặt hắn, chỉ không giống bây giờ là—— hồi đó cô rất béo, còn hắn thì gầy teo, cô luôn luôn bị đồ ăn hấp dẫn một cách dễ dàng, vì thế mỗi ngày gặp mặt, đều phải kiểm tra mặt hắn, cô nói cô phải gầy giống hắn.
Nghĩ nghĩ, hắn có điểm buồn ngủ.
Đúng lúc này, tiếng chuông của dồn dập vang lên.
Leng keng leng keng, vội vàng như vậy.
Hắn miễn cưỡng không nghĩ nhúc nhích.
Hiện tại, ai lại đến?
Leng keng leng keng.
Tiếng chuông căn bản là không chịu dừng lại.
Hắn trợn mắt, ngồi dậy, nhìn vào màn hình máy tính, thông qua theo dõi muốn nhìn một chút xem ngoài cửa là thần thánh phương nào, vừa thấy, lắp bắp kinh hãi, đúng là Thần Huống.
Cùng thời gian, Thần Huống nhìn chằm chằm camera theo dõi, nặng nề hộc ra một câu:
“Cố Duy, cho ... anh một cơ hội nữa, nếu không ra đây, tôi trực tiếp xông tới. Đừng tưởng rằng cái cửa chống trộm này có thể ngăn cản tôi!”
Truyện cực hay mới :,- 2.-3.-4.