Ngoại truyện 12.1
Thần Huống là một người đàn ông có năng lực, Cố Duy biết, đây là một loại năng lực làm cho người khác phải kinh sợ.
Hắn rất tin: Nếu Thần Huống muốn đi vào, tự nhiên có thể đi vào.
Thật giống như hắn ta có thể thông qua các loại con đường, biết nơi hắn đang ở, trực tiếp xuất hiện ở bên ngoài nhà hắn như bây giờ.
Năng lực làm cho hắn có quyền lực, quyền lực cũng bồi thêm năng lực cho hắn.
Lợi ích đầu tiên của điểm này là có thể hỗ trợ cho nhau.
Cố Duy ngồi trong chốc lát rồi đi mở cửa.
Cửa mở, hé ra gương mặt âm u ở trước cửa.
Cố Duy dựa cửa cười, hỏi:
“Đêm hôm khuya khoắt, phó Thủ tướng không ở nhà ngủ, chạy tới nhà một tiểu dân như tôi làm gì?”
Hắn quan sát một chút, Thần Huống chỉ dẫn theo một cảnh vệ tùy thân, nghe nói cảnh vệ này rất được, là một cao thủ của bộ không quân. . . . .
Một mình đánh lại mười người.
Trừ người đó ra, Thần Huống cũng không tùy tùng nào khác.
Nói cách khác, hắn khẳng định không phải vì công việc mà đến.
Nếu là việc tư, hắn cùng Thần Huống cũng không có giao tình gì.
Chẳng lẽ là vì tiểu nha đầu?
“Lôi Lôi đâu?”
Mặt Thần Huống bình tĩnh, lướt qua hắn đi rồi đi vào.
“Bán Dạ Loan nói là anh đã đưa người đi!”
Cư nhiên thật là vì Đông Lôi.
“Cô ấy say, ở trong phòng!”
Lời này vừa ra, Cố Duy liền bị một ánh mắt lạnh như băng hung hăng trừng, chỉ thấy Thần Huống chạy vội vào phòng trong có ánh sáng.
Đẩy cửa tiến vào, đến khi nhìn thấy cảnh trên giường kia, Thần Huống không khỏi giận dữ, quay đầu đánh một quyền vào mặt Cố Duy.
Phanh, hai dòng máu đỏ theo hai lỗ mũi Cố Duy chảy xuống.
Cố Duy không ngờ hắn đột nhiên đánh lén, bị đánh đến choáng váng mặt mày, sau đó lấy tay sờ vào máu mũi, không khỏi cũng giận hét lên:
“Anh phát điên cái gì. . . . . .”
Cho đến khi nhìn vào trên giường người nào đó đang để nửa thân trần, không khỏi đem câu nói kế tiếp nuốt xuống.
Không biết từ khi nào, quần áo tơ lụa trên người Đông Lôi đã bị cởi sạch, để lại một chiếc áo ngực ôm sát mê hồn ~ một nửa bộ ngực lộ bên ngoài, đây tuyệt đối là hình ảnh dễ gây cho người ta cảm giác hiểu lầm.
Cố Duy cảm thấy được thực oan a, chính mình rõ ràng không có làm gì cô ấy được không —— chỉ có thể nói tính nha đầu kia khi ngủ thật sự quá kém. .
“Cố Duy, về sau cách Lôi Lôi xa một chút. Nếu tôi thấy anh lại có ý xấu với cô ấy, thì không chỉ có một quyền vào mặt như vừa nãy đâu. . . . . .”
Hắn lạnh lùng liếc mắt một cái, ánh mắt dường như mang theo sương lạnh.
Cố Duy ánh mắt bất tuân, châm chọc nói:
“Ai, phó Thủ tướng đại nhân, ngài đây là muốn lấy quyền áp người sao? Ai, tôi không hiểu, tôi cùng Lôi Lôi là bạn thân từ nhỏ, thấy cô ấy uống say, đem người mang về nhà, tôi rốt cuộc làm sai cái gì a?”
“Nếu anh có lòng tốt như vậy, thì anh còn là Cố Duy sao? Anh là người, tự anh biết rõ, chúng ta cùng biết. Tôi cảnh cáo anh lần cuối, cách xa cô ấy một chút. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả!”
Bốn chữ cuối cùng, Thần Huống nói gằn từng chữ, ánh mắt trở nên cực độ nguy hiểm.
Nói xong, hắn đi lên ôm lấy nha đầu này nhu ôm một công chúa, đi ra ngoài.
Thần Huống đưa Đông Lôi về Đạt Lâm đặc biệt cung.
Khi Đông lão gia tử đã ngủ, Đông phu nhân còn chưa trở về, phòng của Ninh Mẫn ở lầu bên kia thế nhưng vẫn còn ánh sáng. Cảnh vệ mở cửa, quản gia Lôi thúc dẫn Thần Huống đến phòng của Đông Lôi
“Đi lấy canh giải rượu đến đây! Phải để cho cô ấy uống hết, bằng không ngày mai sẽ bị đau đầu!”
Lôi thúc lên tiếng trả lời rời đi.
Thần Huống cảm thấy nóng, đi lấy một chút nước uống, khi cầm cái chén một lần nữa trở về phòng Đông Lôi, nhìn thấy nha đầu kia, băng bó đầu, đang từ trên giường đứng lên, người mềm oặt, chân như không xương, vài lần suýt ngã.
Thần Huống không tới đỡ, con mắt lạnh nhìn xem cô muốn làm gì, lại nguyên lai là muốn vào phòng tắm.
Hơn nữa một khắc khi tiến vào phòng tắm kia, xảy ra một chuyện làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối:
Từng chiếc cúc áo bị cởi ra, chiếc áo tơ tằm theo cánh tay tuyết trắng trượt xuống, chiếc váy ngắn cũng trượt xuống theo đôi châm thon dài, hình ảnh cực độ kích thích đánh vào thị giác Thần Huống, che mờ tầm mắt hắn.
Ngăn lại chiếc váy đang trượt xuống, trước mắt là một hình ảnh sống động.
Trên mặt hiện lên vẻ không được tự nhiên ——
Đầu óc đình trệ.
Đây là bệnh gì a?
Mộng du sao?
Hắn quay đầu, trán đẫm mồ hôi.
Nha đầu kia, nhẹ như vậy, gầy như vậy, nhưng đường cong lại vừa vặn cân đối . . . . . . Cũng xinh đẹp thần kỳ: nhỏ xinh, lả lướt, mặt ngoài có hứng thú. . . . . .
Hắn nhăn mi, mình đây là nghĩ bậy bạ cái gì?
Cửa phòng tắm không khóa, bên trong truyền tiếng nước ào ào, nha đầu kia đang tự tắm rửa.
Say thành như vậy, cư nhiên có thể tắm rửa.
Thần Huống nghĩ muốn cười khổ.
Nha đầu kia. . . . . .
“Canh giải rượu đã xong. . . . . .”
Lôi thúc tạch tạch đặt một chén mới đựng canh giải rượu tiến vào:
“A, Thất tiểu thư đâu?”
“Đang tắm rửa!”
Thần Huống lấy lại phong độ hàng ngày, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh:
“Tỉnh rồi?”
“Ừ!”
Bằng không tắm kiểu gì.
“Ông đi xuống trước đi. Tôi chờ Thất tiểu thư tắm rửa xong rồi nói với cô ấy mấy câu mới đi!”
“Vâng!”
Quản gia gật đầu, ra ngoài khép cửa lại.
Thần Huống ở bên ngoài ước chừng nửa giờ, bên trong không có động tĩnh.
Hắn không khỏi đi gõ cửa: “Lôi Lôi, tắm xong chưa? Tắm nhanh rồi ra đi. . . . . .”
Không phản ứng.
Hắn lại bảo một lần.
Như trước không phản ứng.
Sẽ không gặp chuyện không may đi. . . . . .
Hắn chần chờ một chút, vặn nắm tay, đẩy cửa ra, một trận mùi thơm đập vào mặt, con tiểu túy miêu kia đang nằm trong bồn tắm lớn , đang ngủ —— trong bồn tất cả đều là bọt. Đầu nho nhỏ cơ hồ chìm một nửa vào trong nước, dính đầy bọt. . . . . .
Thần Huống lảo đảo: tiểu nha đầu này, thật đúng là có năng lực, như vậy cũng có thể ngủ?
Nếu cứ để cô ấy như vậy một lúc nữa, không chết đuối cũng bị cảm. . . . . .
Thật là, một người lớn, lại giống như hài tử làm người ta không thể nào bớt lo.
Hắn đi tới vỗ mặt nàng:
“Đông Lôi, Đông Lôi, mặc quần áo vào rồi về phòng mà ngủ. . . . . .”
Nha đầu kia nhíu mi, không đáp ứng, ngược lại, lại rụt người xuống, cái miệng nhỏ nhắn đều bị bọt bao phủ.
“Uy!”
Hắn nhíu mi.
Cô tiếp tục lui, bọt biển đem cái mũi ăn luôn .
Thần Huống hết cách với cô, tính toán nên đi tìm người đưa cô ra nhưng giờ cũng đã khuya rồi, nếu gọi người lại phiền đến người khác.
Hắn cắn răng, đi tới bên cạnh lấy mấy chiếc khăn tắm, nhắm mắt dựa theo trí nhớ lấy khăn bông lung tung bọc lấy người đang nằm trong bồn tắm, lại dùng một chiếc khác bọc lấy những bộ vị trọng yếu của cô, cố gắng bế người ra, ném lên giường lớn, thuận tay kéo chăn lên che phủ toàn thân người đang say đến không biết gì kia.
Lập tức, hắn đi lấy bát canh giải rượu kia tới, ngồi vào mép giường, nâng đầu cô lên:
“Lôi Lôi, dậy uống canh giải rượu rồi ngủ tiếp.”
Không có động tĩnh.
Hắn đành phải buông tha, cầm chén để trên tủ bên cạnh, đang định đi, tay lại đột nhiên bị nắm trụ, tiểu túy miêu thì thào kêu một câu:
“Đừng đi!”
Thanh âm còn mang theo khóc âm, chiếc miệng phấn nộn nhỏ nhắn dẩu lên:
“Đừng đi!”
Cô lặp lại.
Hắn quay đầu nhìn thấy hốc mắt cô từng dòng lệ tràn ra, ánh mắt nửa mở nửa khép, cũng không biết có nhìn thấy hắn hay không, miệng thì thào nhắc lại:
“Kiều Sâm, anh là đại phôi đản! Em có gì không tốt . . . . . . Em đã cầu xin anh như vậy, anh còn muốn đi sao?”
“Em tốt lắm!”
Hắn lấy tay sờ lên mái tóc ngắn của cô, vẫn còn ẩm ướt, hắn là nên đi tìm máy sấy hong khô tóc giúp cô. Bằng không sẽ sinh bệnh.
“Vậy vì cái gì mà anh không cần em. . . . . .”
Thần huống không nói lời nào, loại sự tình này, hắn không có biện pháp thay Kiều Sâm trả lời. Chuyện cảm tình, ai có thể giải thích được.
“Ngươi là đại phôi đản!”
Cô khóc.
Hắn nhìn thấy cô khóc, vẻ mặt yếu ớt.
Cô đột nhiên bò lên, ôm lấy hắn: “Em hối hận rồi, em không muốn giải trừ hôn ước, em không muốn nhìn anh cưới người khác.”
Thần Huống bất thình lình bị ôm, cứng người, còn chưa kịp phản ứng lại , môi hắn đã bị một đôi môi mềm mại hé ra hé hàm trụ, hung hăng mút. Này đột nhiên đánh tới làm cho một nam nhân cẩn cường trứ danh, lập tức mộng mị ——
Đây là tình huống khỉ gì a?
Hắn cư nhiên. . . . . Cư nhiên bị một Tiểu cô nương khinh bạc . . . .
Người kia đầu lưỡi còn thừa dịp hắn không chú ý, tiến vào miệng hắn, tìm kiếm trêu đùa đầu lưỡi hắn.
Thần Huống hít một hơi, bởi vì miệng nới rộng ra, nha đầu kia càng được một tấc lại tiến thêm một thước, dùng dầu lước mân mê đầu lưỡi hắn. . . . . .
Một khắc kia, mềm mại đầy cõi lòng, hương khí bức nhân, ý chí một mảnh trống rỗng, bản năng thân thể phản ứng đã khống chế hắn ——
Hắn lập tức tiếp nhận nụ hôn.
Chờ khi lấy lại tinh thần, hắn trong lòng rõ ràng cả kinh, vội vàng đẩy cô ra.
Đông Lôi ngã đầu lên gối, chớp mắt, khép lại mắt đẹp, cư nhiên liền như vậy đã ngủ. . . . . . Hơn nữa còn có tiếng ngáy nho nhỏ vang lên.
Đối mặt với một biến hóa như vậy, Thần Huống bất đắc dĩ che miệng ho, thật sự trông rất chật vật lại bất đắc dĩ. . . . . .
Truyện cực hay mới :,- 2.-3.-4.