Cô Vợ Hắc Đạo Của Tổng Tài Tàn Khốc

Chương 64: Chương 64: Vén màn bí mật (Phần 1): Sophia và James & Kiều Kiều và Thiên Hạo




Ba tháng sau, Lam Tuyết viên.

“Thành công rồi!” Tư Đồ Lăng Tuyết thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.

Ba tháng miệt mài cố gắng, suốt ngày vùi đầu vào trong phòng thí nghiệm, cuối cùng thì cô cũng chế tạo được thành công “Thiên sứ” rồi.

Tư Đồ Lăng Tuyết tháo khẩu trang y tế, ném vào thùng rác, rời khỏi phòng thí nghiệm.

Lúc ra đến cửa, cô thấy dì Trần là quản gia trong nhà đang đứng chờ sẵn ở đó.

Dì Trần thấy cô đi ra thì cúi đầu cung kính: “Lăng Tuyết điện hạ, có một vị tiểu thư họ Minh đến. Cô ấy nói muốn gặp điện hạ.”

Một vị tiểu thư họ Minh?

“Minh Tử Sa?”

“Vâng. Chính là cô ấy.” Dì Trần gật đầu.

“Cho cô ta vào đi.”

...

Trong phòng khách của Lam Tuyết viên.

Tư Đồ Lăng Tuyết rất nhàn nhã nhâm nhi tách hồng trà.

Minh Tử Sa ngồi ở đối diện cũng rất thoải mái thưởng thức tách trà Lady Grey. Cô ấy quan sát chăm chú Tư Đồ Lăng Tuyết, sau đó khẽ bật cười: “Chị cả, hôm nay tâm trạng của chị có vẻ rất tốt!”

Tư Đồ Lăng Tuyết liếc nhìn Minh Tử Sa, sau đó lại chăm chú vào quyển sách để trên đùi. Cô nhàn nhạt nói: “Tâm trạng của tôi hôm nay đúng là vì một số việc mà trở nên rất tốt. Hy vọng tin tức Minh tiểu thư không khiến tâm tình đang tốt này lại tệ đi.”

“Haha, không hề. Tin tức mà em đem đến hoàn toàn sẽ khiến chị cả hài lòng. Tuy rằng việc điều tra có gặp chút vấn đề về thời gian nhưng tất cả đều đã tra ra nhất thanh nhị sở” Minh Tử Sa bật cười thành tiếng. Cô ấy đẩy đến trước mặt Tư Đồ Lăng Tuyết một tập tài liệu dày cộp.

Tư Đồ Lăng Tuyết gấp quyển sách trong tay lại, đặt qua một bên. Cô vươn tay nhận lấy tập tài liệu, mở ra xem.

Nhìn tới nhìn lui một hồi, Tư Đồ Lăng Tuyết gần như chết sững. Phải mất một lúc lâu sau, cô mới lấy lại được tinh thần.

Tư Đồ Lăng Tuyết gấp tập tài liệu vào, đưa mắt nhìn Minh Tử Sa: “Cô làm rất tốt! Thậm chí còn tốt hơn cả dự liệu của tôi!”

“Chị cả quá lời.” Minh Tử Sa lễ phép đáp lại.

Tư Đồ Lăng Tuyết rút từ trong người ra một lọ thuốc, đặt lên trên bàn. Cô nói: “Uống cái này, trùng cổ trong người cô sẽ tự động tiêu biến. Ba ngày này, khả năng tác dụng phụ của thuốc sẽ khiến cô đau đớn một chút. Nhưng sau ba ngày, đau đớn cũng sẽ hết.”

Rồi, ánh mắt của Tư Đồ Lăng Tuyết đột nhiên trở nên phức tạp: “Minh Tử Sa, thứ lỗi cho tôi vì đã áp dụng cách này lên người cô. Nhưng mà, vì vinh quang của Nhan gia, tôi bắt buộc phải làm như vậy. Sau nhiệm vụ lần này, cô không cần phải lo lắng về việc tôi sẽ phản đối chuyện của cô với Ngạo Hành nữa. Việc cô dám liều mình như vậy đã khiến tôi hoàn toàn tin tưởng vào cô rồi, Minh Tử Sa ạ.”

“Cảm ơn chị cả!” Minh Tử Sa lại lễ phép nói. Cô vươn tay cất lọ thuốc vào trong túi: “Nếu không còn gì nữa thì em xin phép được đi trước ạ!”

...

Ngay sau khi Minh Tử Sa vừa rời khỏi Lam Tuyết viên, Tư Đồ Lăng Tuyết liền liên lạc cho Lâm Thiên Túng, nói với anh ấy đến đón cô qua tổng bộ.

Trong phòng họp của Hắc Dạ tập đoàn lúc này, năm người Tư Đồ Lăng Tuyết, Lý Tư Thần, Lâm Thiên Túng, Sarah Tư Đặc và Phi Điểu Tường đang ngồi quây quanh một cái bàn lớn.

Tư Đồ Lăng Tuyết ngồi ở ghế chủ tọa chính giữa. Bên phải cô là Lý Tư Thần và Sarah Tư Đặc, bên trái là Lâm Thiên Túng và Phi Điểu Tường.

Lâm Thiên Túng vươn tay cầm chiếc điều khiển từ xa trên bàn, hướng về phía máy chiếu đối diện Tư Đồ Lăng Tuyết. Trên màn hình hiện lên một loạt những dòng chữ. Tất cả đều là thông tin về Hạ Kiều Kiều mà Thần Thâu tra được.

“Tớ đã dựa vào số điện thoại đó mà tra ra được thông tin của chủ máy. Là người này. Hạ Kiều Kiều, 15 tuổi. Ba là Hạ Chính Hoa. Mẹ là Tề Viện Viện. Theo nguồn tin của Thần Thâu hiện nay thì cô ta đang hẹn hò cùng tam đệ yêu quý của cậu. Nhưng vấn đề đáng nói ở đây là...” Lâm Thiên Túng kéo dài giọng.

“Là...” Tư Đồ Lăng Tuyết cau mày.

“Từ khi sinh ra và cho đến năm 3 tuổi, cô ta không sống ở Hạ gia mà là ở trong một cô nhi viện gần biên giới phía Bắc của Trung Quốc. Mà cô nhi viện đó, đã bị cậu một đao giết chết cách đây 12 năm.” Lâm Thiên Túng ném cho Tư Đồ Lăng Tuyết một quả lựu đạn.

“Ừ.” Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu, trái ngược với ý nghĩ của mọi người rằng cô sẽ ngạc nhiên.

“Cậu không bất ngờ sao?” Lâm Thiên Túng hỏi.

Tư Đồ Lăng Tuyết im lặng, lia tập hồ sơ về phía giữa bàn.

Lý Tư Thần vươn tay mở tập hồ sơ ra. Nhìn tới nhìn lui một hồi, anh kinh ngạc quay sang Tư Đồ Lăng Tuyết: “Hạ Kiều Kiều chính là Sophia Andre. Hơn nữa, cô ta còn là con gái Lạc Văn, hậu nhân cuối cùng của Lạc gia?”

Cái gì? Ba người còn lại kinh ngạc đến mức đập bàn đứng dậy.

“Không sai. Hạ Kiều Kiều hay Lạc Kiều Kiều chính là con gái của Lạc Văn và Hạ Chính Hoa, không phải của Tề Viện Viện. Ngoài ra, tính theo bối phận và vai vế, con bé cũng chính là cháu cố của Sophia Andre của bốn đời trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.