“Theo như điều tra từ đám thám tử Minh gia. Lạc Kiều Kiều mấy ngày nay thường hay gặp gỡ với Úc phu nhân - Lạc Mẫn Trinh. Bây giờ điều tra lại, tớ mới phát hiện ra rằng, Mẫn Trinh a di, mẹ của Thiên Dật và Thiên Mẫn lại chính là con gái cưng của Lạc nhị lão gia - Lạc Nhân. Mà Lạc Nhân là em trai ruột của Lạc Thành, cha của Lạc Văn. Cho nên, nói một cách khác, Mẫn Trinh a di chính là biểu muội của Lạc Văn, biểu di của Lạc Kiều Kiều, nhị tiểu thư của Lạc thị gia tộc.” Tư Đồ Lăng Tuyết dựa lưng vào ghế, từng ngón tay vẽ móng hình hoa mẫu đơn gõ nhịp nhịp lên mặc bàn.
Hôm nay, cô ăn mặc rất khác mọi ngày. Trong khi trước mặt mọi người, kể cả Hiên Viên Liệt, Tư Đồ Lăng Tuyết luôn ăn mặc kín đáo, quần áo khá chỉnh tề, là một bộ dáng gia chủ cao quý, tiểu thư đài các. Nhưng hôm nay, cô diện luôn một bộ đồ bó sát toàn thân, là một chiếc váy liền với thân trên màu tím sáng. Thân dưới là một màu trắng đục. Giữa hai nửa trên dưới có một chiếc đai lưng. Bộ váy chỉ ngắn quá nửa đùi và khoét ngực ở phần trên.
Ngoài ra, Tư Đồ Lăng Tuyết còn đi một đôi bốt lệch. Chiếc bên trái dài tới quá đầu gối, trong khi chiếc còn lại chỉ tới mắt cá chân.
Sợi ruy băng vấn mái tóc dài lên gọn gàng. Che đi hai cánh tay thon dài để trần cùng với một bên chân là chiếc áo khoác dài tới mắt cá chân màu tím sẫm và viền lông trắng muốt.
Đương nhiên, Tư Đồ Lăng Tuyết luôn là tuýp người một công đôi việc. Với cô, bất cứ thứ gì cũng phải tận dụng hết khả năng và tác dụng của nó. Ví dụ như lúc này, trong khi tất cả đang im lặng thì...
“Phập...” Một tiếng động bất ngờ vang lên, không lớn nhưng đủ sắc và bén nhọn.
Trong lúc đám người Lý Tư Thần còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Tư Đồ Lăng Tuyết đã đứng dậy, đi về phía bức tường đối diện.
Ở góc tường bên phải, cô rút ra một cây kim cực mảnh. Cây kim mắc vào chân của một con nhện đen sì, là một con nhện góa phụ. Con nhện đang không ngừng giãy giụa, cố gắng muốn thoát ra khỏi cây kim.
Tư Đồ Lăng Tuyết để cho những cái chân còn lại của con nhện bám lên tay mình, sau đó nhẹ nhàng rút cây kim ra, ghim nó vào bên dưới lớp áo khoác.
Con nhện được giải phóng, rất ngoan ngoãn bám lấy ngón tay của Tư Đồ Lăng Tuyết, theo cô trở về chỗ ngồi.
“Này Selena, con nhện này không phải là từ trong đám sủng vật của cậu chạy ra đấy chứ? Sổng lồng đấy à?” Sarah Tư Đặc trợn mắt nhìn con nhện đang nhảy từ ngón nọ sang ngón kia trên tay Tư Đồ Lăng Tuyết.
Mặc dù biết cô bạn thân của mình vẫn luôn thích nuôi những con vật kì dị nhưng Sarah vẫn không nhịn được khiếp đản khi nhìn thấy mấy con vật này chạy nhông khắp nơi trong tổng bộ.
Suy nghĩ này của Sarah không phải không có lí. Hãy cứ thử tưởng tượng trên tay bạn là một con vật nhỏ bé vô hại nhưng chỉ cần nó cắn bạn một cái là bạn lăn đùng ra chết. Ai mà không kinh dị cho được.
Chẳng trách xinh đẹp như vậy nhưng Tư Đồ Lăng Tuyết đã từng rất nhiều lần hứa hôn thất bại.
Thực ra lúc đầu, khi chưa nhận ra tình cảm với Hiên Viên Liệt, Tư Đồ Lăng Tuyết từng có ý nghĩ tìm một người đàn ông gia thế tầm trung để làm đối tượng kết hôn rồi ở rể để cho Tư Đồ Lăng Chí và Diệp Lam bớt lo lắng về tương lai của cô. Bất quá, dù đối tượng xem mắt của cô đã không dưới con số 50 nhưng tất cả đều bỏ chạy mất dép. Mà quá nửa trong số đó là do Hiên Viên Liệt dùng tiền đập chết (Miêu: Người ta là ông hoàng của vương quốc tài chính cơ mà, nhiều tiền quá phải đem xài bớt =_=).
Còn về phần thiểu số còn lại, đều là chưa đặt chân đến cửa đã bị mấy con trân kì dị thú của Tư Đồ Lăng Tuyết dọa cho hết vía.
Sarah lúc đầu còn tưởng là cô bạn thân sẽ ế đến chỏng gọng không ai thèm rước. Ai ngờ lại lòi ra một Hiên Viên Liệt.
Đúng là yêu từ nhỏ có khác, cũng chỉ có mình Hiên Viên Liệt là chịu nổi Tư Đồ Lăng Tuyết. Haizzz...
...
“Đương nhiên, về việc tại sao chúng ta lại chưa bao giờ nghe hay biết về thân thế của dì Mẫn Trinh, tớ cũng đã tra ra.” Tư Đồ Lăng Tuyết uể oải dựa vào ghế, bày ra một bộ dáng biếng nhác, nói: “Năm đó, nhị lão Lạc gia là Lạc Thành và Lạc Nhân qua đời, Lạc gia tựa rắn mất đầu, dòng chính dòng thứ tranh đấu liên miên. Lạc Văn cùng Lạc Mẫn Trinh ban đầu vốn rất đoàn kết nghĩ cách ổn định đại cục nhưng rồi lại bị kẻ gian li gián, xích mích lẫn nhau, thậm chí còn xô xát đến suýt nữa thiệt mạng. Lạc Mẫn Trinh vì quá uất ức đã cùng Lạc Văn và Lạc gia đoạn tuyệt quan hệ, ra ngoài tự lập cơ đồ riêng, sau đó thì gặp Úc Phong.”