“Nương nương xinh đẹp, Linh Nhi nhớ ca ca rồi, Linh Nhi đi thăm ca ca được không?”
Ăn ngon, ngủ kĩ, chơi vui vẻ, nửa ngày còn lại, Linh Nhi bỗng nhiên
nhớ ra mình không được ngủ trong vòng tay ấm áp của ca ca, nên sự u buồn lan khắp khuôn mặt đẹp, nhấc đôi chân nhỏ lên, chần chừ ngượng ngùng
dịch về phía hoàng hậu nương nương, nũng nịu đưa ra yêu cầu.
Còn hoàng hậu, thứ mà người lo lắng nhất chính là yêu cầu này của Linh Nhi.
Vụ án của Thu Hàn Nguyệt nếu nói là án lớn thì không lớn, nếu họ có ý thiên vị bao bọc, thì đương nhiên cũng bảo vệ được hắn thôi, nhưng quốc có quốc pháp, họ thân là người cầm quyền cao nhất quốc gia, nên không
thể trở thành kẻ coi thường pháp luật nhất được. Thế là vụ này liền trở
thành án lớn, can hệ tới tính mạng con người.
“Nương nương xinh đẹp, Linh Nhi muốn đi thăm ca ca ~ ~”
Lương hậu nhìn vào đôi mắt mở to long lanh của nàng, trước đôi mắt
trong sáng không vướng tạp trần ấy, muốn biện ra một lý do để dỗ dành,
thật không dễ chút nào. “Ca ca của Linh Nhi… không ở trong cung.”
“Ca ca đi đâu?”
“Ca ca của Linh Nhi… có việc ra ngoài cung rồi.”
“Có việc ư?” Linh Nhi nghiêng đầu, đôi môi hồng đào chu lên. “Ca ca
cũng chẳng cho người tới báo với Linh Nhi một tiếng, ca ca xấu quá!”
Tiểu nha đầu này rõ ràng là đã quên việc mình ham chơi quên chồng như thế nào, Lương hậu cười hiền từ: “Đúng thế, vì vậy, Linh Nhi đừng thèm
để ý tới hắn nữa, ở đây chơi với ta, được không?”
“… Ừm… nhưng, Linh Nhi nhớ ca ca lắm, rất nhớ rất nhớ càng nói càng
nhớ, nhớ tới trái tim cũng hoang mang. Nương nương xinh đẹp, đưa Linh
Nhi đi tìm ca ca được không?”
Lương hậu thầm thở dài.
“Được không được không, nương nương xinh đẹp?” Linh Nhi thấy Lương
hậu không đáp, dán cả người mình vào lòng nương nương xinh đẹp, rồi như
con nhộng cứ cọ qua cọ lại làm nũng. “Nương nương xinh đẹp, đồng ý với
Linh Nhi đi, được không? Nhận lời Linh Nhi được không? Được không? Được
không? Được không?”
“Linh Nhi à…” Lương hậu ôm nàng, vừa bất lực vừa chua xót, thầm nghĩ
sự lo lắng và hoang mang của tiểu nha đầu, chắc chắn là do đã cảm nhận
được hoàn cảnh hiện nay của Thu Hàn Nguyệt mà ra. Nhưng tiểu nha đầu yếu đuối thế này, Thu Hàn Nguyệt bị giam trong nhà lao, người hắn không yên tâm nhất chính là nàng, bản thân hoàng hậu không thể trả tự do cho hắn, thì cũng sẽ giúp hắn chăm sóc người hắn thương yêu.
“Ca ca của Linh Nhi ra ngoài làm việc, làm việc lớn do hoàng thượng
giao, nếu Linh Nhi đi tìm, làm phiền ca ca, ca ca sẽ bị hoàng thượng
trách mắng, Linh Nhi có muốn ca ca bị trách mắng không?”
“Chuyện lớn ư?” Đôi mi dài chớp chớp như cánh của con bướm xinh, đôi mắt to tròn. “Giống như việc trị thủy đắp đê ư?”
“… Trị thủy đắp đê?” Đấy là việc gì? Lương hậu lòng đầy nghi hoặc,
nhưng cũng thuận nước thuyền. “Đúng là một việc lớn, ca ca của Linh Nhi
có nói cho Linh Nhi biết, việc lớn không thể bị người khác quấy rối và
chen ngang không?”
“Có chứ, ca ca đi trị thủy nói với Linh Nhi là, ca ca phải đi cứu
người, phải giúp người, bảo Linh Nhi ngoan ngoãn đợi ca ca quay về. Lúc
này cũng thế phải không?”
“Đúng thế.” Lương hậu gật đầu, vô cùng cảm kích cái việc trị thủy đắp đê không biết ở đâu ra kia. “Lần này hắn cũng phải đi làm một việc rất
quan trọng, Linh Nhi hãy ngoan ngoãn ở đây đợi hắn về, được không?”
“Nhưng…” Khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên buồn bã. “Lần trước, trước khi
đi ca ca còn nói với Linh Nhi một tiếng, còn thơm thơm ôm ôm Linh Nhi,
lần này lại không có.”
Lương hậu không biết mình nên cười hay nên khóc, “Ca ca của Linh Nhi
đi vội quá, nên quên mất, đợi hắn quay về, ta sẽ thay Linh Nhi trừng
phạt hắn, thế nào?”
“Đừng!” Linh Nhi đỏ mặt, đôi mắt nhỏ xinh trợn lên. “Nương nương xinh đẹp đừng trừng phạt ca ca!”
Lương hậu mấp máy môi định nói, thì nghe ngoài đình vang lên tiếng
cười sảng khoái, đám cung nữ quỳ rạp xuống đất, Thu Minh Hạo y phục xa
hoa, oai phong lẫm liệt bước lên thềm, “Bình thường hễ mở miệng là gọi
‘nương nương xinh đẹp’ rất thân thiết, nhưng đến lúc quan trọng, Linh
Nhi vẫn thiên vị ca ca của Linh Nhi.”
Thấy hắn tới, mặt Linh Nhi rạng rỡ, vui vẻ lao ra đón hắn, “Minh Hạo ca ca, ca ca không đi cùng Minh Hạo ca ca ư?”
“Không.” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp như xịu xuống hắn cũng chẳng bất
ngờ, Thu Minh Hạo bỗng thấy xót thương, nói: “Ca ca của Linh Nhi nhờ
Minh Hạo ca ca nói với Linh Nhi rằng, đợi hắn bận xong, sẽ lập tức quay
về gặp Linh Nhi ngay, còn dặn Linh Nhi phải ngoan ngoãn nghe lời nương
nương xinh đẹp, đợi hắn về, nhất định phải thấy Linh Nhi xinh đẹp vui
vẻ, nếu không sẽ giận Linh Nhi.”
“… Linh Nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời!” Giọng nàng sốt sắng, khẩn
thiết. “Minh Hạo ca ca nói với ca ca hãy mau về, đừng giận, Linh Nhi
nhất định sẽ xinh đẹp và vui vẻ!”
Haizz, Thu Minh Hạo cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Thu Hàn Nguyệt
nguyện hy sinh cả tính mạng mình vì tiểu nha đầu này, nếu tiểu nha đầu
này trong tim chỉ có hắn, thì dù phải lên núi đao xuống biển lửa hắn
cũng cam tâm tình nguyện.
“Minh Hạo.” Lương hậu kéo Linh Nhi vào lòng, vô tình hữu ý thu hút
ánh mắt nóng bỏng của con trai về phía mình, “Lần này con tới đây, chắc
phải có việc gì đúng không? Chuyện đó có liên quan tới…” Hàn Nguyệt
không? Người giữ lại nửa câu sau không nói, vì biết tiểu nha đầu trong
lòng ngây thơ thuần khiết, nhưng lại có linh tính vô cùng mẫn cảm.
“Vâng,” Thu Minh Hạo thu lại tâm tư, đáp: “Mẫu hậu, cho người đưa
Linh Nhi về nghỉ trước đi, nhi thần thấy tiểu vương thẩm có vẻ mệt rồi,
chỉ cần hai mẹ con ta ở đây là được, lâu rồi nhi thần chưa được nói
chuyện với mẫu hậu.”
Lương hậu hiểu ý, vẫy tay gọi cung nữ đến, đỡ Linh Nhi đang thiu thiu ngủ đi xuống.
“Mẫu hậu.” Thu Minh Hạo bước gần tới chỗ Lương hậu, vẻ mặt nghiêm túc, “Những gì nhi thần sắp nói đây, có lẽ…”
“Ngọc Nhị tỷ tỷ, tại sao Linh Nhi lại ở đây?” Được dìu về phòng, Linh Nhi tỉnh lại, ngạc nhiên khi thấy mình không còn ở trong lòng nương
nương xinh đẹp nữa.
Cung nữ Ngọc Nhị thân thiết của Lương hậu mím môi mỉm cười: “Người buồn ngủ, nên nô tỳ đưa về đây.”
“Nương nương xinh đẹp đâu?”
“Hoàng hậu nương nương đang ngồi trong vườn nói chuyện cùng thái tử.”
“Linh Nhi không buồn ngủ nữa, Linh Nhi đi tìm nương nương xinh đẹp!”
Sự lo lắng bỗng dưng dồn dập dâng lên trong lòng khiến Linh Nhi muốn tìm sự an ủi ở những người mà nàng yêu quý, nàng nhảy xuống giường chạy ra
ngoài.
Ngọc Nhị vội đuổi theo sau, “Thành chủ phu nhân, người hãy chậm một chút…”
Nhưng những cung nữ yểu điệu yếu đuối trong cung, làm sao đuổi kịp được một linh hồ quen nhảy nhót nơi sơn dã?
“Nếu sự thật đúng như Hàn Nguyệt suy đoán, thì tai họa phải ngồi lao lần này có liên quan tới Linh Nhi đúng không?”
“Có lẽ là thế.”
“Ý của hắn là, muốn ta quay về Ngọc Hạ quốc mời bá phụ ra tay?”
“Theo như lời của tổ mẫu, thì bá phụ của mẫu hậu kiếp trước từng có
quan hệ rất sâu sắc với vị đó, mặc dù chưa chắc đã có thể hóa giải,
nhưng hy vọng có thêm sự trợ giúp.”
“Thế sao…”
Hai mẹ con ngồi trong đình bát giác thì thầm nói chuyện, trong lúc
nói Thu Minh Hạo vẫn vô cùng cảnh giác mắt nhìn quanh, tai nghe tám
hướng, đề phòng có kẻ nghe lén. Nào ngờ, cho dù sự mẫn cảm trời sinh của hắn, cũng chỉ là sự mẫn cảm của người trần mắt thịt, trong lúc họ nói,
tiểu nha đầu ngốc nghếch hóa thân thành hồ ly giấu mình trong khóm hoa
đã nghe trọn những lời họ nói…