Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Chương 90: Chương 90: Đại kiếp nạn sắp đến (3)




Cuộc “tương phùng ngõ hẹp” trong quán trà, mặc dù chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng không đủ để Thu Hàn Nguyệt phải ghi nhớ lâu, hắn chỉ coi như đấy là khúc nhạc làm nền cho một ngày vô vị của mình, chỉ mấy hôm sau, đã hoàn toàn chẳng nhớ gì nữa.

Song, điều hắn không ngờ tới là, câu nói trước khi bỏ đi của hắn lại trở thành sự thật, năm ngày sau việc ở quán trà, tiểu vương gia của Khánh Vương phủ chết thảm tại nơi ở của ái thiếp bên ngoài phủ, tin dữ lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm của thành Triệu Ấp.

Khánh vương gia hiếm con ít cháu, nhân đinh hiếm mỏng, cả đời chỉ sinh được một người con trai là Nghiêm Triều Tông, Nghiêm Triều Tông mặc dù đã có một trai một gái nhưng đều do thiếp thất sinh, không được coi là danh chính ngôn thuận. Lão Khánh Vương gia người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau khổ vô cùng, ngay đêm đó thông báo cho quan nha, yêu cầu phải điều tra cặn kẽ nguyên nhân dẫn tới cái chết của ái tử.

Mới đầu khi nghe tin Nghiêm Triều Tông chết, Thu Hàn Nguyệt không tránh khỏi kinh ngạc: Một người đang sống sờ sờ vài hôm trước còn chế giễu đả kích mình, nay đột nhiên không còn tồn tại nữa sao? Người đó mặc dù hắn rất ghét, nhưng khi thật sự chết rồi, hắn cũng chẳng vui nổi.

Kinh ngạc thì kinh ngạc, hắn hoàn toàn không cho rằng chuyện này có liên quan gì tới mình, cho đến tận khi Khánh Vương gia khóc lóc quỳ ngoài điện Thái Dương, cầu xin kim thượng nghiêm trị hung phạm giết người Thu Hàn Nguyệt.

“Hoàng thượng, ngày hôm đó trong quán trà có mười mấy người đều nghe thấy, lão thần đã tìm từng người một về làm chứng, ngày hôm đó, Thu Hàn Nguyệt đã buông lời tàn độc, chỉ mấy ngày sau, đại tử của lão thần chết thảm, hoàng thượng, xin hãy thay vi thần làm chủ việc này, hoàng thượng…”

Khánh Vương gia – Nghiêm Bất Quy chỉ khoảng ngoài năm mươi, nhưng vì được chăm sóc tốt, nên tóc vẫn rất đen, thần khí khỏe mạnh, nhưng giờ vì bị nỗi đau giày vò trước cái chết của con ti, chỉ trong một đêm tóc đã lấm chấm bạc, vẻ già nua xuất hiện, lúc này nước mắt ròng ròng gào thét bi thảm, khiến Long Duệ đế cũng phải thương cảm.

“Khánh vương đứng dậy nói đi, cho dù khanh phải chịu ấm ức gì, đều nói rõ ràng cho trẫm biết, trẫm…”

“Hoàng thượng, hoàng thượng!” Khánh Vương gia dùng đầu gối làm chân, bò tới trước mặt hoàng thượng, không màng việc mất hết phong thái, ôm lấy hai chân Long Duệ đế thả dưới thềm, trong lúc khóc lóc, vẫn không ngừng buông lời tố cáo. “Xin người hãy làm chủ cho lão thần, nghiêm trị hung phạm… niệm tình phụ thân của lão thần từng theo tiên đế máu nhỏ sa trường, trả lại công bằng cho lão thần… hoàng thượng… Thu Hàn Nguyệt dù là người trong hoàng tộc, cũng phải chịu tội như thường dân, mong hoàng thượng hãy giải nỗi oan khuất cho lão thần…”

“… Khánh vương muốn trẫm đứng ra làm chủ cho mình, thì hãy kể lại ngọn nguồn câu chuyện, ngươi kích động gào thét như thế, thì bảo trẫm phải thay ngươi làm chủ thế nào đây?” Long Duệ đế cúi người giơ tay ra, đích thân đỡ ông ta đứng dậy, rồi lại lệnh cho thái giám đứng hầu bên cạnh mang nước mang khăn vào, để vị lão thần này lau mặt chỉnh sửa lại y phục, vời vào nội điện, hỏi rõ nguyên do.

Khánh vương cố gắng nén đau thương, đem chuyện ái tử tình cờ gặp Thu Hàn Nguyệt ở quán trà kể lại, đã buông lời chỉ trích cãi vã nhau như thế nào, cuối cùng trước khi bỏ đi, Thu Hàn Nguyệt đã buông lời tàn độc ra sao, và năm ngày sau ái tử của ông ta bỗng dưng chết thảm… từ đầu tới cuối, kể ra cho bằng hết.

“Lão thần đã mời thái y cùng một vị khám nghiệm tử thi có tiếng trong kinh thành tới, trên người ái tử không một vết thương, chỉ có hàm răng là hơi đen, và mùi hơi khó chịu, thái y cùng người khám nghiệm tử thi đều nói ái tử chết trong trạng thái bị trúng độc, và là một loài kỳ độc…” Nói đến đây, không kìm được đau đớn, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt già nua, “Hoàng thượng, ái tử chết quá oan uổng quá thảm thương, lão thần đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, xin hoàng thượng hãy vì vi thần…”

“Được rồi.” Long Duệ đế giơ tay ra ý ngăn lại, “Theo như lời của Khánh vương thì, Thu Hàn Nguyệt bị nghi ngờ là hung thủ…”

“Hoàng thượng thánh minh, Thu Hàn Nguyệt nhất định là hung phạm!”

“Khánh vương quả quyết như vậy, có chứng cứ gì không?”

“Hôm đó ở quán trà, y buông lời dọa nạt ái tử, có không dưới mười người làm chứng.”

“Ngoài những người làm chứng ra thì sao?”

“Ngoài ra thì…” Khánh vương hơi nín thở, nhưng lại lập tức bi ai thét lên, “Lão thân già còn phải đưa tang con trai… tâm lực suy giảm… thực sự không còn sức để tìm thêm chứng cứ… chỉ mong hoàng thượng sủng ân… nghiêm trị hung phạm, soi rọi quốc pháp…”

Khánh Vương gia đứng trên cương vị của người bị hại, cáo trạng trước vua, hơn nữa lại dùng cách kịch liệt nhất để kinh động triều đình, thứ ông ta muốn đạt được chính là khiến người trong hoàng tộc là Thu Hàn Nguyệt không còn chỗ dung thân, như vậy, Thu thành chủ bỗng dưng bơ vơ, không ai bênh vực.

Long Duệ đế đã giao cho Đại lý tự xử vụ án này.

Lúc được tin mình có liên quan tới vụ án đó, Thu Hàn Nguyệt cảm thấy vừa buồn cười vừa vô vị, cho rằng chỉ vài ngày sau mình sẽ bị gạt khỏi danh sách tình nghi, nhưng cùng với sự tiến triển của vụ án, hắn bắt đầu thấy trong vụ án này có rất nhiều điểm kỳ dị.

“Thu thành chủ, vào đêm tiểu Khánh vương gặp nạn, xin hỏi ngài đang ở đâu?” Đây là câu hỏi mà chủ thẩm của Đại lý tự hỏi hắn.

Đây là trình tự thẩm vấn bình thường, hắn chỉ cần cho ông ta biết hôm đó mình ở đâu, để chứng minh hắn không tham gia vào việc ấy. Nhưng, khi hắn định mở miệng, thì trong đầu bỗng dưng nhớ ra có một hôm hắn xuất cung đến hồ Bách Liên chèo thuyền du ngoạn, bị lạc vào nơi hoa lá rậm rạp, trong lúc sương mù mịt mùng không tìm được đường ra, tới tận sáng sớm hôm sau khi mặt trời lên mới có thể cho thuyền vào bờ, đêm đó… chính là đêm Nghiêm Triều Tông bị sát hại.

Việc này vốn cũng chẳng có gì nghiêm trọng, kỳ lạ là như chỉ đợi hắn khai chuyện này ra, Đại lý tự nhanh chóng cho người tới đó lấy chứng cứ, sau đó đưa về khoảng mười người sinh sống cạnh hồ Bách Liên, và tất cả đều là những thuyền phu chèo thuyền cho hắn ngày hôm ấy, đồng thời những thuyền phu này còn quen biết nhau, đều nói họ là những thôn dân sống cạnh hồ Bách Liên, mười ngày nay không có ai vào hồ du ngoạn…

Như thế, thì sự tình nghi nhắm vào hắn càng mạnh mẽ hơn, vốn chỉ là một cuộc thẩm vấn cho có lệ theo trình tự vụ án, nay trở thành nghiêm trọng, người đứng đầu Đại lý tự bẩm báo lên trên, định tiến hành giam giữ vị thành chủ này.

Long Duệ đế nghe lời bẩm báo thì kinh ngạc, nhưng cũng không thể thiên vị, chuẩn theo lời thỉnh cầu của Đại lý tự. Ngay đêm đó, Thu Hàn Nguyệt liền bị giam trong nhà lao của Đại lý tự. Hắn ngồi trước cây đèn dầu, trầm mặc suy nghĩ, suy xét kĩ càng lại chuyện đó, đột nhiên, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Rõ ràng, Nghiêm Triều Tông bị hại một cách hết sức kỳ lạ, còn bản thân hắn không tránh khỏi dính líu, không phải ngẫu nhiên mà các thế lực thù địch trong triều đều nhắm vào hắn, điều đó cũng không đáng sợ, đáng sợ hơn là… sợ người làm việc này, là vị đó…

“Cai ngục!” Hắn đứng bật dậy hét lên.

“Tiểu điệt thật sự rất cảm động, khi Hàn Nguyệt vương thúc gặp nạn, người đầu tiên vương thúc nhớ tới lại là tiểu điệt, chúng ta đúng là tình chú cháu sâu đậm, cảm động trời đất.”

Thu Hàn Nguyệt dùng miếng ngọc bội thượng đẳng làm của đút lót, để cai ngục lén gửi cho phủ thái tử một lá thư, nửa ngày sau thái tử y lời hẹn tới, mặt mày hớn hở xuất hiện trong nhà lao của Đại lý tự, môi lưỡi vẫn hoạt động hết công suất như cũ.

“Linh Nhi có khỏe không?” Hắn hỏi

“Tối qua mẫu hậu giữ tiểu vương thẩm ngủ lại Ý An cung, sáng sớm nay lại đưa tiểu vương thẩm đi thắp hương bái phật rồi.” Thu Minh Hạo nghiêm mặt đáp, nhưg rồi lại bắt đầu cợt nhả, cười hi hi nói: “Sao, vương thúc lo tiểu điệt đưa tiểu vương thẩm về phủ đích thân chăm sóc ư?”

Thu Hàn Nguyệt nhướng mắt, điềm đạm đáp: “Chuyện này ngươi phải giúp ta.”

“Ồ?” Thu Minh Hạo cũng nhướng mày, “Chuyện nhỏ này mà vương thúc đã phải mượn uy quyền của bổn thái tử rồi ư?”

“Không phải chuyện nhỏ.”

“Không phải chuyện nhỏ? Vậy là chuyện lớn.” Đôi mắt đen của Thu Minh Hạo đảo quanh, tay bóp trán. “Chuyện đáng để Hàn Nguyệt thúc coi là chuyện lớn, lẽ nào kẻ gây ra chuyện này, còn là nhân vật lớn hơn bổn thái tử đây?”

“Nếu đúng thì sao?”

“Hàn Nguyệt vương thúc đùa phải không, phụ hoàng bộn rộn, làm gì có thời gian mà tham gia vào trò chơi đấy…”

“Ta không đùa.” Thu Hàn Nguyệt sầm mặt lại, giọng căng thẳng. “Hơn nữa, ta không nói đại nhân vật lớn hơn cả thái tử là lệnh thượng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.