Nam cung phu nhân thực sự có ý muốn cháu trai thu nạp Thang Chi Yết.
Thang Chi Yết mặc dù từng lưu lạc lầu xanh, nhưng khả năng múa hát
xuất quỷ nhập thần cùng sự thông minh khiến người khác yêu mến, nên giữ
được tấm thân trinh bạch, chỉ riêng sự sinh tồn thông minh của nàng ta,
đủ để khiến Nam cung phu nhân nhìn nhận với ánh mắt khác. Hơn nữa, nàng
ta được gả vào phủ thành chủ chỉ để làm thiếp, theo như phong tục được
ngầm định trong các gia đình danh giá thì chẳng tổn hại gì. Lúc này, Thu Hàn Nguyệt đang mê mẩn trước đóa hoa kiều diễm là Linh Nhi, trong phủ
có người thông minh nhanh nhẹn gánh vác giúp đỡ, mà lại chẳng ảnh hưởng
gì tới địa vị của Linh Nhi, còn quan tâm chăm sóc cho bữa ăn giấc ngủ
của Hàn Nguyệt, đúng là vẹn cả đôi đường.
Nhưng bà cũng hiểu cháu trai mình, chuyện này hắn không đồng ý mà cứ
cưỡng ép, thì đừng nói bà chỉ là di nương, cho dù bà là mẹ ruột cũng
không làm gì được.
Nghĩ mãi, chỉ còn cách để người con gái này tiếp cận hắn, mưa dầm thấm lâu, đấy là thượng sách.
“Hai vị một lòng muốn để Chi Yết thay mình báo ơn, tấm lòng này ta
hiểu. Nhưng chuyện này có vội cũng không được, nay hai người họ nam vô
ý, nữ vô tình, chúng ta cũng đừng nên miễn cưỡng. Chi bằng để Chi Yết
theo ta vào phủ, để xem sớm tối gần gũi, hai người họ có nảy sinh tình
cảm nam nữ hay không? Nếu có đương nhiên là chuyện mừng; nếu không, là
họ vô duyên. Ý hai vị thế nào?”
“Nam cung phu nhân nói thế nào, phu thê chúng tôi sẽ làm theo thế ấy.” Phu thê Thang thị dốc sức phối hợp.
Thang Chi Yết đương nhiên ngàn lần không muốn, nhưng vì cha hét, mẹ
rơi nước mắt khóc lóc cầu xin, đành theo Nam cung phu nhân vào phủ thành chủ. Thế là, khi Thu Hàn Nguyệt đưa thê tử đi chơi về, đã thấy trên bàn ăn trong nhà xuất hiện thêm một mĩ nhân cao ngạo.
Vẫn như ngày thường, Thu Hàn Nguyệt ngồi xuống, vừa dùng bữa vừa chăm sóc tiểu nha đầu bên cạnh. Nam cung phu nhân tươi cười như hoa, lúc thì gắthức ăn cho nghĩa nữ, lúc thì lấy cơm cho nghĩa nữ, nhiệt tình chu
đáo.
Nhưng, trong bữa cơm tối nay, ngay cả người hầu như Nam Trung, Minh Thúy cũng nhận ra không khí kỳ lạ khác thường.
Di nương tự ý quyết định đưa người về, Thu Hàn Nguyệt không phải
không có ý kiến. Lần đầu thấy nàng ta ngồi đó, hắn sợ Linh Nhi trong
lòng nảy sinh oán giận, ấm ức trong lòng. Nhưng không ngờ tiểu thê tử
của hắn lại là người tự tại nhất trong số bọn họ. Chính vì tính tình
thuần khiết, đã tin thì không ngờ, mà đã ngờ sẽ không bao giờ tin, nếu
ca ca đã nói với nàng rằng không cần ai ngoài nàng, thì nàng chẳng hề lo lắng chút nào về người con gái ngồi trước mặt. Mà đã không lo lắng, thì lại rất thản nhiên. Mà đã thản nhiên là tự tại.
Nàng như vậy, Thu Hàn Nguyệt cũng thấy yên lòng, coi như không có
chuyện gì xảy ra. Dù sao nàng ta vẫn là nghĩa nữ của di nương, người ta
là khách, tiếp đãi thế nào, cứ giao cho Nam Trung là xong.
“Hàn Nguyệt, Chi Yết sẽ ở Tùng Hà Uyển với ta một thời gian, con hãy bố trí một a hoàn nhanh nhẹn tới cho con bé.”
“Trung thúc.” Hàn Nguyệt nghiêng đầu gọi.
Nam Trung vội cung kính đáp: “Vâng, lão nô đã bố trí xong người rồi, lát nữa sẽ đưa tới hầu Thang tiểu thư.”
“Còn những vật dụng khác, đều cần loại tốt, con gái ta đã chịu không ít khổ cực, di nương muốn bù đắp cho nó.”
“Di nương cần gì, cứ dặn dò Trung thúc là được.”
“Sao có thể khiến một mình Nam Trung vất vả chứ? Chi Yết gọi con một
tiếng biểu ca, con cũng nên thương yêu nó như di nương mới phải.”
“Dưa dưới ruộng, lê trên cây, để tránh người ngoài hiểu lầm bổn thành chủ có tà ý với Thang cô nương, vẫn nên tránh thì tốt hơn.” Hắn đáp.
Không ngờ cháu trai lại nói thẳng thắn như thế, Nam cung phu nhân khẽ ngẩn ra. Lúc này mà nói những lời như “cây ngay không sợ chết đứng”…,
thì phận làm trưởng bối như bà cũng thấy hổ thẹn với hai tiểu bối mà
mình vẫn luôn mong ngóng chúng “mưa dầm thấm lâu
“Di nương đã có người bầu bạn, Hàn Nguyệt cũng yên tâm hơn. Ngày mai, Hàn Nguyệt muốn đưa Linh Nhi đến biệt viênở núi Phi Hồ một chuyến, mọi
chuyện trong phủ xin giao lại cho di nương và Trung thúc chăm lo.”
Đến núi Phi Hồ, là vì muốn thực hiện triệt để xử lý cho xong mọi
chuyện cùng Túc Hao. Trước lúc vào đây còn chưa nghĩ ra lý do nào để nói với di nương, nhưng giờ thì đã có cái cớ hợp lý, hắn chẳng quan tâm di
nương cho rằng hắn nhất thời nảy sinh ý định, cố ý né tránh.
“Biệt viênở núi Phi Hồ à? Nơi đó cũng mấy năm rồi di nương chưa đến…”
“Biệt viênđó là sính lễ mà con dành cho Linh Nhi, khi tiến hành đại
hôn đã chưa làm xong các thủ tục bàn giao cần thiết, lần này muốn đi
cùng Túc Hao huynh làm việc này.” Chẳng khó khăn gì, hắn nắm bắt ngay
được ý tứ trong câu nói lấp lửng của di nương, bèn chặn ngay. Hắn tin di nương tuyệt đối sẽ không có nhã hứng làm mối cho hắn với một cô gái
khác trong địa bàn của Túc Hao. Tên Túc Hao này, ít nhiều cũng khiến di
nương có vài phần kiêng kị.
Nam cung phu nhân nghe vậy, quả nhiên không nói thêm nữa.
Thu Hàn Nguyệt cũng im lặng.
Bữa tối sau đó diễn ra trong sự trầm mặc của mọi người, đám kẻ hầu người hạ lo lắng thấp thỏm cho tới tận khi bữa ăn kết thúc.
Nhưng, Thu Hàn Nguyệt rõ ràng đã đánh giá thấp vị di nương thân là đô đốc phu nhân này, cũng đánh giá thấp vị di nương có kinh nghiệm chinh
chiến với đủ thể loại thê thiếp của phu quân trong hơn hai mươi năm qua.
Ngày hôm sau, hắn vừa rửa mặt chải đầu xong, thì a hoàn của di nương
là Hồng Tụ vội vội vàng vàng chạy tới báo tin “Phu nhân ốm rồi.”
Hắn chạy tới Tùng Hà Uyển, di nương nằm trên giường thần thái yếu ớt, mặt mày tái nhợt, đúng là sắc da của người bị bệnh. Trong tình hình
này, đương nhiên hắn không thể bỏ đi đâu cả, hắn truyền thái y kê đơn
bốc thuốc, túc trực bên cạnh không được rời nửa bước.
“Ca ca, Linh Nhi cũng có thể bưng thuốc cho di nương uống.” Linh Nhi khẽ nói.
Nghĩa mẫu bệnh, Thang Chi Yết đương nhiên ngày đêm túc trực bên
giường, Linh Nhi thấy người bị bệnh là di nương của ca ca cũng chính là
di nương của mình thì vô cùng thương xót.
Thu Hàn Nguyệt gật đầu: “Đi đi.”
Linh Nhi rất vui, đi lên phía trước giơ tay đón lấy khay đựng bát
thuốc trên tay Hồng Tụ, Hồng Tụ thấy thành chủ đã cho phép, bèn đưa cho
Linh Nhi.
Bộp!
Chiếc khay tuột khỏi tay, thuốc trong bát đổ hết ra đất, vỡ tan thành năm sáu mảnh, nước nóng bắn tứ tung.
Thu Hàn Nguyệt bước nhanh lại, bộ dạng sợ hãi, bế nàng, tránh ra xa: “Có bị bỏng ở đâu không?”
“Ca ca~” Hu hu, Linh Nhi rất buồn, nước mắt ầng ậc.
“Bị bỏng ở đâu? Đau ở đâu?” Hắn lật tay áo nàng lên, kiểm tra hai cổ
tay, rồi ngồi xổm xuống, kiểm tra xem nước nóng có bắn lên chân nàng
không.
“Linh Nhi không bị bỏng…”
“Ồn ào gì thế?” Nam cung phu nhân mở mắt. “Không thể để cho ta yên
một chút sao? Hàn Nguyệt, Linh Nhi không giỏi chuyện này, con đừng làm
khó nó.”
“Di nương ốm, Linh Nhi muốn chăm sóc di nương… Linh Nhi bóc cam cho
di nương nhé?” Linh Nhi đẩy ca ca ra, lấy một quả cam trong đĩa lên,
hỏi.
Nam cung phu nhân xua tay: “Thôi thôi, cô đừng đứng ở đây nữa như thế chính là cách chăm sóc cho ta rồi. Nếu cô còn gây ra chuyện gì nữa, lão thân e không chịu nổi.”
“Không đâu, sẽ không đâu, Linh Nhi sẽ thận trọng, Linh Nhi sẽ…”
“Cô sẽ gì nữa?” Mặc dù bệnh là do tự mình gây ra, nhưng sự khó chịu
bực bội của người bị bệnh thì đúng là rất thật, khả năng kiềm chế của
người bị bệnh là rất thấp. “Ngoài ăn và chơi ra cô còn biết làm gì khác
nữa?”
“Di nương nói vậy là có ý gì?” Sắc mặt Thu Hàn Nguyệt lập tức tối sầm lại. Tâm trạng của hắn đã thể hiện phản ứng bản năng, tiểu nha đầu này
hắn chỉ hận không thể ngậm trong miệng để bảo vệ để thương yêu, chưa
từng nỡ nặng lời với nàng, sao lại nói móc máy nàng như thế?