“Con…” Bị ánh mắt tức giận của cháu trai nhìn chằm chằm, Nam cung phu nhân mắt đỏ hoe, nước mắt bắt đầu rơi xuống. “Hàn Nguyệt, con đang quát di nương sao?”
Lý trí trở về, Thu Hàn Nguyệt thầm hít một hơi thật sâu, quay đầu
sang nói với tiểu nha đầu bên cạnh: “Đi gặp Bạch Hổ ca ca, nói hôm nay
chúng ta chưa thể lên núi Phi Hồ.”
“Ca ca…” Cái đầu nhỏ xinh đẹp của Linh Nhi xụ xuống. “Linh Nhi lại làm sai rồi, đúng không?”
“Linh Nhi không làm sai gì cả.” Hắn vuốt vuốt bên má bầu bĩnh của
nàng, miệng nhếch lên mỉm cười. “Ngoan. Đi đi, Minh Thúy, hầu hạ phu
nhân.”
Linh Nhi quay đầu lại nhìn Nam cung phu nhân đang nằm trên giường một cái, rồi được Minh Thúy đỡ ra ngoài.
“… Đứng đấy làm gì? Còn không mau thu dọn đồ dưới đất đi? Khụ! Khụ
khụ khụ!” Nam cung phu nhân quát a hoàn của mình vẫn đang đứng im tại
chỗ sau đó thì ho không dứt.
Thang Chi Yết và Hồng Tụ, kẻ đấm lưng người bưng trà, nhưng chẳng
giúp phu nhân thấy đỡ buồn, ngược lại còn khiến phu nhân nước mắt giàn
giụa. Khi Thu Hàn Nguyệt quay người lại, thấy di nương đang nghẹn ngào
nuốt nước mắt, hắn thấy rất đau lòng.
Hắn bước tới gần giường của di nương: “Di…”
“Đừng có gọi ta!”
Hắn ngập ngừng. “Bổn thành chủ có lời muốn nói với lão phu nhân, mọi người tạm lui ra đi.”
Nam cung phu nhân lạnh nhạt quát: “Có gì muốn nói thì cứ nói, họ đều là những người mà di nương tin tưởng nhất, tránh làm gì?”
“Nhưng họ không phải những người mà Hàn Nguyệt tin tưởng.”
“Con… khụ khụ khụ!”
Thu Hàn Nguyệt lại bước lên phía trước một bước nữa, giơ tay ra vỗ vỗ lưng cho di nương, rồi sai bọn a hoàn: “Đun lại bát thuốc khác mang lên đây.”
Hồng Tụ len lén liếc chủ nhân một cái, cung kính đáp: “Vâng.”
Thang Chi Yết mặt không biểu cảm, nhún người với Nam cung phu nhân, rồi cùng Hồng Tụ lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai dì cháu, chần chừ hồi lâu, Thu Hàn Nguyệt ngồi xuống bên giường: “Vừa rồi Hàn Nguyệt có phần lỗ mãng, Hàn Nguyệt
xin nhận lỗi.”
Nam cung phu nhân chỉ lau nước mắt, không nói một lời.
“Nhưng những lời mà di nương nói với Linh Nhi, Hàn Nguyệt không mong nghe thấy lần thứ hai nữa.”
Nam cung phu nhân đột nhiên ngước đầu lên, “Con đang chỉ trích di
nương? Phận làm trưởng bối như ta không thể cằn nhằn thê tử của con vài
câu sao?”
“Từ trước tới nay Hàn Nguyệt vẫn coi di nương như mẹ ruột của mình,
Linh Nhi là thê tử của Hàn Nguyệt, cũng đồng nghĩa với việc là con gái
của di nương. Nếu di nương dùng tấm lòng của người mẹ để cằn nhằn con
gái đôi ba câu, Hàn Nguyệt quyết không dám nhiều lời can thiệp. Nhưng
Hàn Nguyệt xin hỏi di nương, khi người nói những lời ấy, người có coi
Linh Nhi như con gái của người không? E là người còn không coi Linh Nhi
là con dâu người ấy chứ, phải không?”
“Con nói vậy là có ý gì? Di nương không coi nàng ta là con dâu, thì còn có thể coi là gì chứ?”
“Di nương thật sự nghĩ thế? Linh Nhi ngoài việc ăn và chơi, không còn biết làm gì nữa?”
Nam cung phu nhân khẽ ngẩn người, “Di nương cũng biết khi ấy mình lỡ
lời, nhưng di nương đang bệnh, cơ thể mệt mỏi, tính cách cũng cáu bẳn
hơn, nhất thời không suy nghĩ…”
“Nhưng di nương lại không nhằm vào người khác, chỉ nhằm vào một mình Linh Nhi để giải tỏa?”
Ngữ khí của cháu trai có ý chỉ trích, khiến bà lại nổi giận, “Bởi vì chỉ có mình cô ta làm sai, chỉ có mình cô ta vụng về!”
Ánh mắt Thu Hàn Nguyệt như cứng lại, “Di nương đã nói thật lòng hết rồi sao?”
“Di nương với thân phận là một tiền bối, lẽ ra không nên nói những
lời như vậy, nhưng…” Bà đặt tay lên cái trán đau nhức của mình, chau mày nói tiếp, “Linh Nhi đã làm gì cho con? Có thể làm gì cho con? Nếu một
ngày nào đó con bị bệnh, cô ta đến bát thuốc cũng chẳng thể bê nổi cho
con uống, cô ta chẳng phải cũng sẽ đứng cạnh gây phiền phức như hôm nay
hay sao? Con thích dung mạo của cô ta, nhưng dung mạo không thể dùng
thay cơm…”
“Việc tốt nhất mà Linh Nhi từng làm cho con, đó chính là cô ấy đã có mặt trên thế gian này.”
“Con nói linh tinh gì thế?”
Thu Hàn Nguyệt mỉm cười, giọng nói cũng dịu dàng như tơ, “Nếu trên
thế gian này không có Linh Nhi, Hàn Nguyệt có lẽ sẽ không bao giờ kết
hôn, cả đời này tự do phong trần; hoặc có thể sẽ lấy về một người con
gái hiền lương thục đức, hai bên xa lạ khách sáo với nhau như khách, cả
đời sống nhạt nhẽo vô vị. Nhưng có Linh Nhi, Thu Hàn Nguyệt mới được là
Thu Hàn Nguyệt của ngày hôm nay.”
Ánh mắt đó, giọng nói đó, những lời nói đó của cháu trai, Nam cung
phu nhân không phải chưa từng được thấy chưa từng được nghe, nhưng hôm
nay bà nghe cháu trai nói cảm thấy vô cùng không thuận tai.
“Con mắt nhìn người của con từ xưa đến nay luôn khiến di nương yên tâm, tại sao lại chọn một…”
“Một thế nào?” Hắn đột nhiên hỏi giật giọng, ánh mắt thoáng lạnh.
“Con…” Nam cung phu nhân bực bội. “Không được động đến cô ta phải không? Đến di nương cũng không được nói cô ta phải không?”
Sắc mặt hắn như đanh lại, quyết định từ bỏ ý định thuyết phục, từ bỏ nỗ lực thuyết phục di nương yêu quý Linh Nhi.
“Giá trị của Linh Nhi trong lòng Hàn Nguyệt, là không thể cân đo đong đếm. Di nương thích nàng, Hàn Nguyệt đương nhiên rất vui. Di nương
không thích, con cũng sẽ không để Linh Nhi xuất hiện trước mặt di nương
nữa. Thê tử của con, con sẽ yêu thương, bảo vệ. Nhân đây con cũng muốn
nói với di nương, cả đời này Hàn Nguyệt chỉ có một thê tử bảo bối này
thôi, việc mà di nương muốn làm, có thể dừng được rồi đấy.”
Cháu trai đã nói tới mức này, bà cũng chẳng buồn giấu giếm. “Chi Yết
tài mạo song toàn, thông minh nhanh nhẹn, người con gái như thế, nghìn
người mới có một!”
Thu Hàn Nguyệt giãn mày ra: “Liên quan gì tới con?”
“Sao?” Nam cung phu nhân ngẩn người.
“Ưu điểm và nhược điểm của người ngoài, thì có liên quan gì tới Hàn Nguyệt?”
Nam cung phu nhân chẳng biết phải nói gì.
Hắn đứng dậy thoáng khom mình hành lễ. “Đại phu nói tối qua di nương
nhiễm hàn khí, uống thuốc nóng cho ra mồ hôi là sẽ khỏi, Hàn Nguyệt có
việc công phải xử lý, xin cáo lui trước.”
Nam cung phu nhân không buông lời ngăn hắn lại, lúc này, bà cảm thấy
từ đầu tới cuối mình đã tự làm hỏng việc của mình. Khi cháu trai bà vừa
phủi áo ra đi, thì Thang Chi Yết bưng thuốc vào, bà thoáng kinh ngạc,
nhìn khuôn mặt xinh đẹp vẫn rất điềm tĩnh đó, hỏi: “Hồng Tụ đâu?”
“Đến nhà bếp mang cháo cho người.”
“Vừa rồi… con đã nghe thấy?”
Thang Chi Yết mím môi không nói. Bưng thuốc vào hoa đình, những lời
nói trong phòng không lời nào là không lọt vào tai, định ra ngoài để
tránh, nhưng câu nói đó vang lên rõ ràng rành mạch như thế, muốn không
nghe cũng khó.
Quả nhiên. Nam cung phu nhân thầm thở dài một tiếng. Câu nói đó của
Hàn Nguyệt nghe thì hết sức bình thường, nhưng thực sự có lực sát thương rất lớn, đặc biệt là đối với một người con gái tâm cao khí ngạo như Chi Yết, thì sự đả kích còn tăng gấp bội.
Ưu điểm và nhược điểm của người ngoài, có liên quan gì tới Hàn Nguyệt?
Cho dù sự chán ghét cực độ, sự bài xích cực độ cũng còn dễ chịu hơn câu nói này.
Thời gian đầu khi đưa Chi Yết vào phủ, bà cũng thấp thỏm, nhưng thấy
cháu trai tỏ ra rất hòa nhã, bà lại mừng thầm, giờ mới biết cháu trai bà không giận không phiền, nhìn như không thấy nghe như không hay, là bởi
vì hoàn toàn không để tâm,
Chỉ có sự thờ ơ thật sự, nên mới không quan tâm tới sự có mặt của Chi Yết, không quan tâm tới dụng ý của bà.
“Chi Yết…” Nên nói gì đây? Cao ngạo như Chi Yết, chính tai nghe thấy
người con trai đó nói rằng, trong lòng hắn nàng ta chẳng là gì, e sự tổn thương không hề nhẹ.
“Người dùng thuốc đi, Chi Yết cáo lui.”
Nhìn theo bóng lưng người con gái rời khỏi phòng, rất thẳng, càng
khiến Nam cung phu nhân thấy hổ thẹn trong lòng. Không ngờ, sự hiểu biết của bà về đứa cháu này, lại sai lệch đến thế, khiến bà đã làm tổn
thương cô gái kiêu ngạo Chi Yết. Haizzz.
“Thu thành chủ.”
Trên hành lang, Thu Hàn Nguyệt đang nhanh chóng quay về phòng, ngay
chỗ rẽ, phát hiện bóng dáng yêu kiều thướt tha đang đứng đợi. Hắn ngước
mắt mỉm cười nói: “Thang cô nương có chuyện gì không?”
“Chi Yết có chuyện muốn nói rõ với Thu thành chủ.”
“Mời nói.”
“Thu thành chủ không cần phải tức giận Chi Yết.”
“Tức giận?” Thu Hàn Nguyệt băn khoăn nhướng mày. Tức giận bao giờ? Sao hắn chẳng nhớ?
“Vừa rồi Chi Yết đã vô tình nghe thấy câu nói đó của Thu thành chủ?”
“Câu nói nào?”
Đôi lông mày đẹp của Thang Chi Yết giãn ra lạnh lẽo. “Nếu Thu thành
chủ có ý định muốn sỉ nhục Chi Yết, chúc mừng ngài vì ngài đã làm được
rồi.”
“Hả?” Thu Hàn Nguyệt vô cùng hoang mang.
“Thu thành chủ xin hãy yên tâm, Thang Chi Yết sẽ về gặp nghĩa mẫu để xin cáo từ, không làm phiền quý phủ nữa.”
“Hả?”
“Mong Thu thành chủ hiểu rằng, tất cả do nghĩa mẫu một lòng tác hợp, Chi Yết không hề muốn làm thiếp của Thu thành chủ.”
“Ừm.” Như vậy thì tốt quá.
“Nhưng tình cảm giữa nghĩa mẫu và Thu thành chủ sâu sắc, Chi Yết không muốn vì chuyện này mà hai vị khó chịu với nhau…”
“Xin đợi một lát.” Thu Hàn Nguyệt mặt mày hớn hở, như hoa đang độ mưa xuân. “Bổn thành chủ muốn hỏi, bổn thành chủ muốn sỉ nhục cô nương khi
nào? Tại sao bổn thành chủ lại phải sỉ nhục Thang cô nương, Thang cô
nương là khách do di nương ta mời tới, việc cô nương đi hay ở, hoàn toàn không liên quan gì tới tại hạ. Còn về quan hệ giữa dì cháu bổn thành
chủ, lại hoàn toàn chẳng liên quan gì tới Thang cô nương. Thang cô nương thực sự không cần phải coi mình quá quan trọng như thế.”