Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cố Hề Hề nhớ đồng nghiệp khéo léo đưa đẩy này, là người trước kia xem thường cô nhất, cũng là người khi dễ cô nhất. Anh ta phụ trách làm đơn, đều là mình làm thay.
Nữ giám đốc bộ phận tiêu thụ xui xẻo trưa hôm nay, đoán chừng khiến bọn họ cảm nhận được nguy cơ, cho nên rối rít tới lấy lòng mình?
Thật ra thì bọn họ không nói gì cô, cô cần gì phải đi làm người xấu.
Cố Hề Hề chỉ cười gật đầu, đối với đối nhân xử thế, thật ra cô thấy rất xa lạ.
Thức ăn được bưng lên, nhìn thức ăn la liệt đầy bàn, Cố Hề Hề lại cảm khái nữa ăn này nhất định sẽ rất đắt tiến.
Khó trách tất cả mọi người đều phải vào Tập đoàn Doãn thị làm việc, chỉ cần là nhân viên Tập đoàn Doãn thị, đi ở trên đường cũng cảm thấy mình là cao nhân.
Đúng lúc đó, điện thoại Cố Hề Hề đột nhiên vang lên, Cố Hề Hề cầm điện thoại lên nhìn số, nhất thời ngẩn ra, điện thoại cô… lưu số Doãn Tư Thần khi nào?
Cố Hề Hề nhìn dãy số sửng sốt rất lâu mới nhận điện thoại: “A lô…”
Trong điện thoại, Doãn Tư Thần tựa như đang cố nén lửa giận: “Ở đâu?”
Cố Hề Hề im lặng một lát, trả lời: “Đang cùng đồng nghiệp ăn cơm…”
“Địa chỉ.” Lời của Doãn Tư Thần càng ngắn gọn, biểu thị kiên nhẫn của anh càng ít.
Cố Hề Hề sửng sốt hồi lâu mới nói địa chỉ cho Doãn Tư Thần.
Không lâu lắm, Cố Hề Hề liền nghe bên ngoài huyên náo, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, mặt Tiểu A dò xét đi vào.
Tiểu A vừa nhìn thấy Cố Hề Hề lập tức chào hỏi: “Tổ trưởng, tổng giám đốc đến.”
Tất cả mọi người trong phòng trố mắt nhìn nhau, một giây kế tiếp, tất cả mọi người đều cung kính đứng lên nghênh đón Doãn Tư Thần, chỉ có Cố Hề Hề vẫn mờ mịt ngồi đó.
Tại sao Doãn Tư Thần cũng tới?
Sao anh tới nhanh như vậy?
Doãn Tư Thần vừa vào cửa liền thấy Cố Hề Hề vẻ mặt mờ mịt, khóe mắt hẹp dài nheo lại.
“Tổng… Tổng giám đốc.” Những người khác điên cuồng lau mồ hôi, rụt rè e sợ đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.
Bọn họ thấy rõ chuyện trưa hôm nay, nếu Cố Hề Hề ghi hận trước kia mà tố cáo, bọn họ thật sự xong rồi.
Nhưng Doãn Tư Thần căn bản không nhìn thấy những người khác tồn tại, đi thẳng tới Cố Hề Hề, ngồi xuống bên cạnh Cố Hề Hề.
Tiểu A gọi phục vụ đem ly nước tới truóc mặt Doãn Tư Thần.
“Thích ăn đồ ăn ở đây?” Doãn Tư Thần ngước mắt, cứ phong tình nhìn Cố Hề Hề như thế, trong giọng nói không nghe ra vui giận.
Chẳng qua là một động tác đơn giản như vậy, đã khiến đám phụ nữ thiếu chút nữa thất thủ trong nháy mắt.
Tròng mắt rõ ràng bình tĩnh không gợn sóng, nhưng chỉ ngước mắt cũng đủ để phong hoa tuyệt đại.
Cố Hề Hề mờ mịt gật đầu: “Ừ… Trước kia chưa từng ăn.”
Lúc này Doãn Tư Thần mới nhìn thấy những người khác, đáy mắt lướt qua tia không vui: “Thế nào? Không hoan nghênh tôi tới?”
Những người khác vừa tỉnh mộng, lau mồ hôi lạnh trên trán, nịnh hót trả lời: “Sao có thể? Đây chính là phúc cầu cũng không cầu được.”
Doãn Tư Thần nói xong liền quay đầu tiếp tục nhìn Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề ngồi đó, mặt đối mặt với thức ăn trước mặt, nhưng khó mà nuốt trôi.
Có một đại thần ngồi bên cạnh, khí thế cường đại cứ nhìn chằm chằm, bất kì người nào cũng không đói bụng được.
Cố Hề Hề chật vật ăn ba miếng cá, thấy những đồng nghiệp khác không dám thở mạnh ngồi ở cửa, trong mắt đầy bất an nhìn mình, nhất thời cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
“Tổ trưởng, tổng giám đốc không ăn bất kì đồ ăn không rõ nguồn gốc nào, chỉ ăn đồ ăn từ biển Bắc.” Tiểu A thấy Cố Hề Hề vẫn không nhận ra tâm tư của tổng giám đốc, vì vậy vô cùng làm hết phận sự chủ động báo cáo.
Cố Hề Hề bừng tỉnh hiểu ra, lập tức buông đũa xuống. Không cho ăn thì không ăn, cần gì nói uyển chuyển như thế.
Doãn Tư Thần rất hài lòng nhìn Tiểu A, nhiều thư kí, chỉ có duy nhất Tiểu A hiểu ý anh.
Cố Hề Hề nhớ tới thời điểm ở nhà, dáng vẻ Doãn Tư Thần kén ăn, món ăn đều tinh xảo tuyệt đẹp, cô ăn bữa sáng cũng cực kì ngon.
Phải, xem ra tối nay không thể ăn.
Anh ở đây, những người chung quanh không dám thở mạnh một chút, sao có thể ăn cơm?
Cố Hề Hề đứng lên, vừa muốn mở miệng nói xin lỗi, Doãn Tư Thần đã sãi bước rời đi.
Tiểu A nhìn Cố Hề Hề, Cố Hề Hề há hốc miệng, chưa kịp nói chuyện, Tiểu A liền dẫn Cố Hề Hề cùng rời đi.
Sau khi bọn họ đi, những người kia mới dám thở phào nhẹ nhõm, trố mắt nhìn nhau: “Đã trễ thế này tổng giám đốc còn tìm Cố tổ trưởng, có phải có chuyện gì hay không?”
Những người khác trong nháy mắt yên lặng.
Cái này còn phải nói sao, đương nhiên là có quan hệ.
Con muỗi trong công ty cũng biết quan hệ của bọn họ.