Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 32: Chương 32: Chương 26: Bữa ăn tối đầu tiên của hai người 2




Cố Hề Hề vừa ra khỏi cửa liền thấy mấy chiếc xe cực kì phách lối đậu trước cửa, gần như chận toàn bộ nhà hàng lại, nhưng bao gồm ông chủ hay khách đều không dám dị nghị.

Người có thể treo bảng số xe 0006, sao có thể là người bình thường?

Cố Hề Hề nhìn dãy xe sang trước mắt nhất thời sửng sốt, không biết nên làm sao mới phải.

Doãn Tư Thần chờ Tiểu A mở cửa xe mới bước vào ghế tài xế: “Tất cả các người trở về đi, nơi này không cần các người đi theo.”

Nói xong câu này, khóe mắt hẹp dài Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề: “Không lên xe nổi?”

Cố Hề Hề chớp mắt, chắc chắn Doãn Tư Thần sau khi tự nhủ rồi mới đi tới.

Tiểu A mở cửa xe, cung kính chờ.

Cố Hề Hề chậm rãi đi tới, ngồi vào ghế phó lái.

Chờ Cố Hề Hề ngồi vào, còn chưa phục hồi tinh thần lại, xe thể thao đã điên cuồng tự đắc vụt đi.

Cố Hề Hề có cảm giác sau lưng mình đã dính vào ghế ngồi, tim thiếu nữa bay ra ngoài.

“Tổng giám đốc, hiện tại tôi là phụ nữ có thai.” Cố Hề Hề lập tức quay đầu tức giận trợn mắt nhìn Doãn Tư Thần.

“Hiện tại đã tan tầm, xưng hô của em có thể thay đổi.” Doãn Tư Thần mặc dù ngoài miệng vẫn là dáng vẻ lãnh đạm nhưng tốc độ xe rất nhanh giảm lại.

Cố Hề Hề không nói gì, một mực nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Ánh mắt Doãn Tư Thần liếc qua, nhìn tới trên ngón tay Cố Hề Hề, ngón tay sạch sẽ không có gì, nhất thời nhướng mày.

Mặc dù bí mật cưới là chủ ý của anh, nhưng khi anh thấy Cố Hề Hề hài lòng yêu cầu của anh, không biết tại sao đáy lòng thoáng qua vẻ mơ hồ bất mãn.

Ánh mắt Doãn Tư Thần gắt gao nhìn chằm chằm ngón tay Cố Hề Hề rất lâu mới chậm rãi mở miệng: “Chiếc nhẫn đâu?”

Cố Hề Hề sửng sốt, quay đầu kinh ngạc nhìn Doãn Tư Thần.

Hôm nay, sao Doãn Tư Thần ưu tư nhiều như vậy? Tại sao lại tức giận không giải thích được? Không phải bí mật cưới là chủ ý của anh sao? Mình chỉ làm theo lời anh, cũng không cho bất kì người nào biết chuyện mình đã kết hôn. Anh còn có gì không hài lòng?

Suy nghĩ một chút tính khí kỳ kỳ quái quái của anh, Cố Hề Hề cân nhắc rồi trả lời: “Quá quý trọng, tôi sợ làm rơi.”

Chiếc nhẫn mắc như thế nếu làm mất, cô thật không thường nổi. Hơn nữa chiếc nhẫn này sớm muộn cũng phải trả cho anh. Nếu nhẫn kim cương này chưa chắc là chuẩn bị cho cô, cô không đeo thì có vấn đề gì?

Doãn Tư Thân nghe câu trả lời của Cố Hề Hề, vẻ tức giận mơ hồ trên mặt trong nháy mắt hòa hoãn rất nhiều.

Thì ra cô cảm thấy chiếc nhẫn này có ý nghĩa trọng đại mới không đeo.

Cố Hề Hề càng nhận ra tâm tư Doãn Tư Thần quỷ dị, căn bản không phải phản ứng trong phạm vi người bình thường.

Một người đàn ông tính cách cổ quái như vậy, vẫn có nhiều phụ nữ thích, đúng là gặp quỷ.

Về đến nhà, Cố Hề Hề nhập mật mã vào nhà.

Vừa quay đầu lại thấy Doãn Tư Thần theo vào, suy nghĩ một chút thuận tiện cầm dép tới cho Doãn Tư Thần.

Kỳ lạ, người giúp việc nhà đi nơi nào.

Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề chủ động cầm dép tới cho anh, dáng vẻ rất cao hứng, thấy Cố Hề Hề đang nhìn lấm lét, cũng biết cô tìm người giúp việc nhà, vì vậy thanh âm mềm nhũn đi rất nhiều: “Người giúp việc buổi sáng là tạm thời, ngày mai sẽ có nữ giúp việc và người làm vườn chính thức.”

Cố Hề Hề gật đầu bày tỏ ý đã biết.

Mắt Doãn Tư Thần sáng lên nói: “Em thích ăn món đó liền điều đầu bếp ở đó tới.”

Cố Hề Hề bất đắc dĩ, thật ra cô không đặc biệt thích ăn, chẳng qua không kén ăn mà thôi. Hoàn cảnh gia đình, có thể ăn no bụng đã thỏa mãn, sao còn dám kén ăn.

Tùy anh.

Dù sao mình ở trong nhà này, chỉ là một khách qua đường.

Buổi tối Cố Hề Hề căn bản không ăn gì, cộng thêm phụ nữ có thai rất dễ đói, Cố Hề Hề qua loa gật đầu một cái liền xoay người vào phòng bếp.

Tối nay đầu bếp không ở đây, xem ra phải dựa vào tự mình giải quyết bữa tối.

Mở tủ lạnh ra, nguyên liệu trong tủ lạnh phong phú khiến người khác chắc lưỡi hít hà.

Cố Hề Hề nhìn rau củ trước mắt, nhất thời không khỏi cảm khái cuộc sống người có tiền thật xa hoa.

Không nhận biết được rau củ liền chất đầy tủ lạnh.

Cố Hề Hề chọn cải xanh, vài nguyên liệu, chuẩn bị nấu ăn.

Cố Hề Hề vừa quay đầu lại, thấy Doãn Tư Thần chưa trở lại phòng, mà ngồi ở phòng khách xem TV, suy nghĩ một chút mình ở trong nhà người ta, mình nấu ăn cũng nên lên tiếng hỏi chủ nhân một tiếng, vì vậy quỷ thần xui khiến hỏi: “Tôi làm mì?”

Dường như tâm tình Doãn Tư Thần rất tốt nên gật đầu.

Cố Hề Hề thấy Doãn Tư Thần dễ nói chuyện như thế, trong nháy mắt cảm thấy người đàn ông này thật ra không khiến người ta chán ghét lắm.

Trong phòng bếp rất nhanh truyền đến âm thanh đinh đinh đương đương.

Doãn Tư Thần cho tới nay cũng không biết thì ra âm thanh nấu ăn lại dễ nghe như vậy.

Cố Hề Hề suy nghĩ, chắc Doãn Tư Thần chưa ăn tối, làm một mình rất kỳ, không bằng nấu cho anh một tô mì.

Tốc độ mì rất nhanh, Cố Hề Hề bưng đồ ăn lên bàn.

Thấy Doãn Tư Thần còn ngồi trên sofa xem TV, gọi: “Đế ăn đi.”

Doãn Tư Thần căn bản không biết trong TV chiếu cái gì, anh một mực ngồi ở đó, chỉ là vì chở một câu nói này.

Rõ ràng là một câu nói vô cùng bình thường, nhưng Doãn Tư Thần cảm thấy cực kì êm tai dễ nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.