Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thì ra nụ cười rực rỡ của cô lại đẹp đến thế, cách xa so với trong hình.
Người chụp hình đó hoàn toàn không bắt được vẻ đẹp của cô, nếu là anh chụp,…
Suy nghĩ Doãn Tư Thần tiến hành đến đây đột nhiên dừng lại.
Doãn Tư Thần chậm rãi nheo đôi mắt hẹp dài lại.
Anh đây là thế nào?
Tại sao có ý niệm kỳ quái như vậy?
Anh lại muốn chụp hình cho Cố Hề Hề?
Buồn cười, cho dù là Dina từng được cưng chiều nhất cũng chưa được đãi ngộ này, Cố Hề Hề cô là gì? Cô có tư cách gì để anh chụp hình cho cô?
Cùng lắm chỉ là người mẹ sẽ sinh người thừa kế thôi.
Doãn Tư Thần nhấc chân bước vào nhà, Tiểu A đuổi theo sát.
Cố Hề Hề đang nhảy vui vẻ, đột nhiên nghe được thanh âm cửa nhà vang động.
Cố Hề Hề lập tức ngừng xoay tròn, quay đầu nhìn lại.
Dung nhan Doãn Tư Thần lập tức đập vào mắt Cố Hề Hề.
Anh… không phải anh đi Đức sao?
Anh… tại sao anh lại ở đây?
Bình tưới nước trong tay lập tức rơi xuống sàn nhà, nước chảy ào ra, trong nháy mắt chảy dọc theo sàn nhà.
Tầm mắt Doãn Tư Thần ngừng lại nhìn chân trần của Cố Hề Hề.
Ngón chân xanh nhạt ngốc lăng rơi vào mắt Doãn Tư Thần, anh lại cảm thấy khô miệng.
Anh đã thấy nhiều dạng người đẹp, nhưng lần đầu tiên đối với ngón chân xanh nhạt của người phụ nữ có định nghĩa thẩm mĩ đặc biệt.
Tiểu A yên lặng đặt đồ xuống, sau đó xoay người rời đi.
Đây là không gian tổng giám đốc và thiếu phu nhân, thân là thư kí hoàn mĩ nhất, dĩ nhiên phải biết lúc nào nên xuất hiện, lúc nào nên biến mất.
Cố Hề Hề ngớ ngẩn, hoàn toàn ngớ ngẩn.
Tối qua cô có nghiên cứu nước Đức nha.
Nước Đức cách nơi này hơn mười ngàn cây số, Doãn Tư Thần qua lại cũng phải mất ít nhất hai ngày.
Tại sao tối qua anh vừa đi, hôm nay liền trở về?
Cái này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Doãn Tư Thần thấy nụ cười trên mặt Cố Hề Hề cứng đờ, đáy lòng mơ hồ thoáng qua tia mất hứng.
Cô không hoan nghênh anh về nhà?
Nghĩ đến có khả năng này, Doãn Tư Thần nhất thời cảm thấy tâm tình mình trong nháy mắt trở nên tồi tệ.
“Mặc ít như thế, em muốn chăm sóc đứa bé trong bụng em như vậy?” Thanh âm Doãn Tư Thần trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, không mang theo chút nhiệt độ.
Lúc này Cố Hề Hề mới phản ứng lại, vội vàng từ ban công chạy vào, ấp úng giải thích: “Khí hậu rất tốt, hơn nữa hiện tại là mùa hè, trong nhà này chỉ có một mình tôi…”
“Không phải đã nói với em sáng nay nữ giúp việc và người làm vườn sẽ đến sao?” Doãn Tư Thần tức giận nói: “Em ăn mặc như vậy còn thể thống gì?”
Vừa nghĩ tới nếu anh không kịp thời về nhà, nữ giúp việc và người làm vườn sẽ thấy một mặt tốt đẹp của Cố Hề Hề, cảm thấy làm thế nào cũng không đè nén được lửa giận trong tim. Nếu không phải Tiểu A kịp thời đi ra, cũng không thấy Cố Hề Hề dáng vẻ chân trần, anh cũng muốn sa thải Tiểu A.
Vợ của anh, tại sao có thể bị người đàn ông khác thấy một mặt hương diễm như vậy.
“Em xem thân phận thiếu phu nhân thành cái gì? Đừng vừa hưởng thụ chút đãi ngộ đã giống như một đãng phụ.” Lời nói Doãn Tư Thần lạnh như băng như dao, hung hãn cắt lòng Cố Hề Hề.
Thì ra anh nghĩ cô như vậy.
Ha ha, thì ra là vậy.
Cố Hề Hề cúi đầu, che giấu ưu tư trong mắt, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết rồi, sẽ không như thế nữa.”
Đúng vậy, cô là gì?
Chẳng qua là vợ Doãn gia dùng tiền mua, là vợ hợp đồng của Doãn Tư Thần anh.
Cô có tư cách gì nói phải trái với anh.
Cố Hề Hề xoay người trở về phòng ngủ.
Doãn Tư Thần nhìn bóng lưng Cố Hề Hề, tầm mắt rơi vào ngón chân kia một lần nữa, ngực như chặn một hàng cây bông vải.
Sao vừa rồi anh nói ra những lời đó chứ?
Anh chỉ muốn quan tâm cô một chút mà thôi.
Sao lời đến khóe miệng liền biến thành như vậy?
Doãn Tư Thần phiền não tháo cà vạt.
Chính anh cũng không hiểu, anh lại cự tuyệt Tiểu A nghỉ ngơi một đêm ở Mông Cổ, quỷ thần xui khiến mà cả đêm trở về.
Anh càng không hiểu tại sao anh nổi giận.
Cố Hề Hề đứng trước gương chật vật nở nụ cười khó coi hơn khóc, được rồi, không biết tại sao, chỉ cần đối mặt Doãn Tư Thần, cô không có cách nào mỉm cười vui vẻ nữa.
Đại khái là vì cô không chịu nổi tất cả đều có liên quan đến anh, hoặc là căn bản do chính anh tạo thành.
Cố Hề Hề thay quần áo, đi xuống lầu.
Chờ cô xuống, phát hiện một đám người đứng ở cửa.
“Thiếu phu nhân.” Một đám người đồng thời cúi người chào Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề sửng sốt, quay đầu tìm một vòng, cũng không tìm được Doãn Tư Thần.
Anh đi đâu?
Cố Hề Hề hơi sững sờ: “Các người là…”