Trong đám người có một thím trên 50 tuổi mặt mũi ôn hòa, khom người hành lễ Cố Hề Hề nói: “Thiếu phu nhân, chúng tôi là do thiếu gia phái tới chăm sóc Cố thiếu phu nhân. Tôi họ Trương.”
Cố Hề Hề nhìn mười mấy người trước mắt, không nhịn được hỏi: “Mười mấy người đều tới chăm sóc tôi? Tôi không cần nhiều người như thế.”
Thím Trương khẽ vuốt cằm: “Đây là quy chế tiêu chuẩn của Thiếu phu nhân. Nữ chủ nhân Doãn gia, có quyền trang bị nữ đầu bếp riêng, nữ giúp việc thân cận, hai nữ giúp việc vệ sinh, bốn người làm vườn, hai tài xế, bốn vệ sĩ trở lên. Dĩ nhiên, còn có một quản gia. Tôi là quản gia. Chúng tôi đều 24 giờ tùy thời đợi lệnh, qua mấy ngày lão phu nhân sẽ phân phó hai chuyên gia dinh dưỡng riêng, đặc biệt phụ trách ăn uống và cuộc sống thường ngày của thiếu phu nhân.”
Cố Hề Hề há miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Cho tới giờ đều là cô phục vụ người khác, đột nhiên bất thình lình được phục vụ, cảm thấy rất không thích ứng.
Bỗng nhiên nhiều người vây quanh mình, càng thêm không quen.
“Thiếu phu nhân thân là nữ chủ nhân Doãn gia, có quyền ra lệnh tất cả thuộc hạ Doãn gia. Mỗi nhà sẽ có một quản gia, trực thuộc quản lí của tổng quản gia, tổng quản gia trực tiếp nghe lệnh của lão phu nhân. Biệt thự này là lão phu nhân đặc biệt tặng cho thiếu phu nhân, cho nên quản gia và người giúp việc ban đầu đều rút lui, chúng tôi giao tiếp lần nữa mới tới, cho nên hôm nay mới đến.” Thím Trương thuận tiện giải thích nguyên nhân tại sao hôm nay bọn họ mới đến.
Ánh mắt Cố Hề Hề vẫn có chút mờ mịt, gật gật đầu: “Tôi biết rồi. Mọi người đi làm việc đi.”
“Dạ, thiếu phu nhân.” Một đám người phân tán ra, làm việc của mình.
Cố Hề Hề vẫn cảm thấy mình nằm mơ, lại thật sự thành thiếu phu nhân?
Chuyện này trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ, không nghĩ tới mình bị người đàn ông mình yêu sâu đậm vứt bỏ, sau đó lại chuyển mình thành thiếu phu nhân.
Thật giống như đang nằm mơ.
Cố Hề Hề nghe sau lưng có tiếng bước chân, nhẹ nhàng xoay người, liền thấy Doãn Tư Thần đã thay quần áo từ trên lầu đi xuống.
“Thím Trương.” Doãn Tư Thần không thèm nhìn Cố Hề Hề, trực tiếp kêu.
“Thiếu gia.” Thím Trương xuất hiện sau 30 giây, hai tay giao nhau để trước bụng, thái độ vô cùng kính cẩn cúi đầu: “Ngài có gì phân phó?”
“Hôm nay, ngày mai, hai ngày cuối tuần, dạy thiếu phu nhân làm nữ chủ nhân Doãn gia như thế nào.” Doãn Tư Thần bỏ lại những lời này, xoay người từ bên người Cố Hề Hề sãi bước ra bên ngoài.
“Dạ, thiếu gia.” Thím Trương vô cùng cung kính trả lời.
Cố Hề Hề nghiêng đầu nhìn bóng lưng thon dài cao ngất của Doãn Tư Thần, đáy lòng thoáng qua tia khó chịu.
Nhưng cô không biết, khó chịu này là bởi vì Doãn Tư Thần bắt cô học quy củ hay là vì Doãn Tư Thần không để ý cô.
Doãn Tư Thần vừa đi, thím Trương liền bắt đầu xoay người đối mặt Cố Hề Hề: “Thiếu phu nhân, lúc ăn sáng, tôi sẽ dạy cô dùng cơm thế nào. Dùng cơm xong nửa giờ, bắt đầu dạy thiếu phu nhân tiếp nhận đồ. Bốn giờ chiều học trà đạo, buổi tối học khiêu vũ, thấy thiếu phu nhân đang mang thai không thích hợp động tác quá mạnh, cho nên đổi thành đánh đàn.”
Cái gì? Phải học nhiều như vậy?
Cố Hề Hề thầm rên một tiếng.
Quả nhiên, thời gian tiếp theo, chính là quá trình thím Trương không ngừng dạy cô.
Nếu Cố Hề Hề lộ ra tia không nhịn được, thím Trương sẽ không phiền chán mà lặp lại, thấy tuổi thím Trương không xa mẹ lắm, còn nhắc lại nhiều lần, Cố Hề Hề cảm thấy có chút không đành lòng, cũng chỉ chịu nhịn tính tình học.
Một ngày trôi qua, Cố Hề Hề học đến choáng váng đầu hoa mắt, nhưng đúng là học không ít.
Ít nhất lần sau Doãn Tư Thần dẫn cô đi ăn xã giao, cô sẽ không đến nỗi không biết dùng chén đĩa.
Lúc Doãn Tư Thần vừa vào cửa liền thấy hình ảnh trước mắt.
Cố Hề Hề ngồi trước dương cầm, mặt mày ủ rủ đưa tay tay, cứng ngắc ấn phím đàn.
Hết lần này tới lần khác đáy mắt cô lộ vẻ không chịu thua, mặc dù thím Trương lần lượt gõ dương cầm nói cô đàn sai, cô vẫn kiên trì bền bỉ tiếp tục đàn.
“Thiếu phu nhân, hôm nay được rồi. Một lát chờ thiếu gia trở về có thể ăn tối nghỉ ngơi.” Thím Trương thở dài một hơi, thiếu phu nhân này có sự dẻo dai không tệ, rất giống dáng vẻ của lão phu nhân lúc còn trẻ, hơi ngốc một chút, khúc nhạc đơn giản như vậy cũng không đàn tốt.
Đáy mắt Cố Hề Hề tràn đầy ý chí chiến đấu, ngẩng đầu nhìn thím Trương nói: “Dù sao Doãn Tư Thần vẫn chưa về, tôi luyện hai lần nữa.”
“Thiếu gia.” Nữ giúp việc đã phát hiện Doãn Tư Thần ở cửa, cúi đầu hành lễ.
Doãn Tư Thần giao vật trong tay cho nữ giúp việc, đi tới Cố Hề Hề.
Thím Trương cung kính hành lễ, sau đó lui sang một bên.
Cố Hề Hề có chút ngây ngẩn, sao Doãn Tư Thần về nhanh như vậy?
Doãn Tư Thần ngồi bên cạnh Cố Hề Hề, đưa tay nắm tay Cố Hề Hề, nói: “Thả lỏng, cô khẩn trương như vậy căn bản không đàn được. Tôi làm mẫu một lần cho cô nhìn.”
Doãn Tư Thần thả lỏng tay Cố Hề Hề, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm phím đàn, một chuỗi tiếng nhạc lưu loát từ ngón tay anh phát ra.
Mặc dù Cố Hề Hề không thể nào thích Doãn Tư Thần, nhưng lúc này cô không khỏi không thừa nhận, thời điểm Doãn Tư Thần đánh đàn rất ưu nhã, rất mê người.