Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ánh mắt trời từ cánh cửa sổ sát sàn chiếu rọi lên người anh, mang theo một một màu cam dìu dịu.
Giống như vị thần Appolo đang chăm chú lau chùi vũ khí yêu quý của mình.
Loại chăm chú, nghiêm túc, ung dung, tao nhã đó, rõ ràng rất dễ dàng lấy được sự chú ý của phụ nữ.
Cho dù là Cố Hề Hề cũng không bị quyến rũ, nhưng vẫn ngơ ngác nhìn Doãn Tư Thần thật lâu.
Bầu không khí giữa 2 người lúc này vô cùng hoàn hảo, thím Trương lặng lẽ lui về một bên, khẽ nói với Tiểu A: “Sao hôm nay thiếu gia lại về sớm thế? Chẳng phải vẫn còn chưa tới giờ công ty tan ca sao?”
Doãn Tư Thần của trước kia lúc nào cũng sau khi hết giờ làm mới về nhà, thậm chí là rất trễ mới trở về.
Nhưng hôm nay hình như thiếu gia có gì đó rất đặc biệt.
Tiểu A là trợ lí đắc lực của Doãn Tư Thần, hỏi cậu ấy chắc chắn không sai.
Tiểu A dùng ánh mắt sâu xa nhìn qua Doãn Tư Thần, cúi đầu nói khẽ với thím Trương: “Chắc là sau này tổng giám đốc cũng sẽ không tăng ca nữa!”
Buổi chiều sau khi kết thúc cuộc họp video quan trọng, Doãn Tư Thần cũng mặc kệ hết mọi sự mệt nhọc trong 2 ngày đêm không ngủ không nghỉ, mà ra lệnh cho Tiểu A lái xe về nhà.
Trên xe, Doãn Tư Thần cũng không chịu nổi mà nhắm mắt ngủ thiếp đi, nhưng vừa về đến cửa, trong nháy mắt tinh thần của anh đã phục hồi trở lại, đứng ở trước cửa mà nghiêm túc ngắm nhìn Cố Hề Hề thật lâu.
Ngón tay của Doãn Tư Thần lướt thật nhanh, vô cùng vui vẻ đàn bài “I’m your!” mà Cố Hề Hề rất thích mỗi khi tưới hoa.
Ánh mắt của Cố Hề Hề đột nhiên sáng lên, không thể tin nổi mà nhìn sang Doãn Tư Thần, anh cũng thích bài hát này sao?
Cũng bởi vì bài hát này được Cố Hề Hề thích, nên Cố Hề Hề cũng không kiềm chế được mà hát theo nhịp đàn của Doãn Tư Thần: “And it's our god-intended right to be loved loved loved loved loved. So i won't hesitate no more, no more. It cannot wait, i'm sure. There's no need to complicate, our time is short. This is our fate, i'm yours. D-d-do do you, do you, d-d-do, do you want to come?”
Khi có chỗ Cố Hề Hề phát âm không đúng, Doãn Tư Thần sẽ sửa lại phát âm cho Cố Hề Hề.
Đây là lần đầu tiên 2 người hòa thuận ở cạnh nhau ư?
Một người đàn một người hát, sự vô cùng hài hòa này khiến cho người khác vô cùng chấn động.
Thiếu gia của bọn họ, lại tự đệm nhạc cho thiếu phu nhân?
Quả nhiên, địa vị của thiếu phu nhân trong lòng thiếu gia vô cùng đặc biệt.
Thím Trương run rẩy mà dùng điện thoại quay lại cảnh này, gửi cho tổng quản gia, phải gửi tin này cho lão phu nhân đầu tiên.
Tin chắc là khi lão phu nhân nhìn thấy, nhất định sẽ rất vui vẻ!
Doãn Tư Thần cũng không ngờ tâm trạng của Cố Hề Hề hôm nay lại tốt như vậy, lần đầu tiên chủ động hát bài này trước mặt mình, đưa mắt nhìn gương mặt của Cố Hề Hề nói: “Nếu không thích đàn, tại sao còn học đàn?”
“Cuộc đời của tôi chỉ luôn bị động trong chọn lựa, mà không phải là chủ động lựa chọn!” Cố Hề Hề dịu dàng mà trả lời lại, vẫn còn đắm chìm trong khúc ca dịu dàng và ngọt ngào kia, khẽ nói: “Tôi sẽ cố gắng làm tốt tất cả những việc gì nên làm, giống như... trong ngôi nhà này, tôi sẽ cố gắng làm việc nhà, trong công ty tôi sẽ cố gắng làm việc thật tốt, bởi vì, tôi không có chọn lựa!”
“Nên, em cũng sẽ cố gắng làm tốt công việc của một người vợ?” Ánh mắt của Doãn Tư Thần hiện lên một luồng sáng rực, lúc này đã vô cùng lấp lánh.
Sự dịu dàng của Cố Hề Hề trong nháy mắt cũng đông cứng lại, cúi mắt xuống, đôi mi dài che đi sự mất mát trong mắt của cô.
Làm mẹ và kết hôn, cô cũng bị động!
Ngoại trừ cố gắng làm tốt những việc này ra, còn có lựa chọn nào khác sao?
Doãn Tư Thần không hề bỏ qua ánh mắt mất mác của Cố Hề Hề.
Gương mặt mộc xinh đẹp miễn cưỡng mà tạo ra một nụ cười, nhưng nụ cười này lại khiến cho ánh mắt Doãn Tư Thần đau nhói, cũng làm cho tim anh nhói đau.
Đáng chết, sao lại đau nữa rồi?
Doãn Tư Thần ngừng tay đặt trên phím đàn.
Cố Hề Hề biết Doãn Tư Thần đã giận rồi.
Aiya, mình vẫn luôn vô tình mà làm anh nổi giận.
“Xin lỗi!” Cố Hề Hề lí nhí: “Tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh!”
Chỉ là làm theo yêu cầu, hơn nữa là là chủ động làm theo yêu cầu, chứ không phải là cam tâm tình nguyện mà làm, không phải mỗi buổi sáng cô tưới hoa đều nở một nụ cười vô cùng rực rỡ sao?
Nở một nụ cười gượng gạo, quả nhiên là rất vô vị.
Doãn Tư Thần lập tức đứng lên từ băng ghế, không một biểu cảm mà đi khỏi.
Nhóm người trong phòng thấy Doãn Tư Thần đột nhiên lại nổi giận, lập tức đã hiểu thiếu phu nhân đã chọc giận anh rồi, cả nhóm người không dám thở mạnh, sợ anh lại nổi giận lên người bọn họ.
Tiểu A hít một hơi, đây là 2 vị oan gia...
“Ăn cơm!” mặc dù Doãn Tư Thần tức giận, nhưng anh cũng nhớ lại tối qua Cố Hề Hề cũng đã nói với anh 3 chữ đó, cũng không kiềm được mà trả lời lại Cố Hề Hề.
Đối với Doãn Tư Thần mà nói, 3 chữ đó chính là sự ấm áp nhất, dịu dàng nhất!
“Ừ!” Cố Hề Hề nghe theo lời Doãn Tư Thần mà đi đến phòng ăn.
2 người vừa ngồi xuống, lập tức có người đưa khăn khử trùng đến, cho 2 người lau tay.
Thấy thức ăn đầy bàn, Cố Hề Hề bận rộn cả ngày, cũng cảm thấy hơi đói. Hơn nữa phụ nữ có thai, khẩu vị cũng tốt hơn người bình thường.
Cố Hề Hề cố nén tiếng xì xào trong bụng, nhấc dao nĩa, dùng nghi thức dùng thức ăn Tây học được hôm nay, chậm rãi mà ăn.
Thấy dáng vẻ hết sức vụng về của Cố Hề Hề, trong nháy mắt, Doãn Tư Thần cũng thấy không còn tức giận nữa.
Vì dáng vẻ vụng về của cô, thật sự vô cùng đáng yêu.