“Cô có sao không?” Cố Hề Hề thấy tóc tai của Mộc Nhược Na đã bị nắm đến rối tung, khi nói ra câu này cũng có chút hối hận. Đây không phải rõ ràng là biết rồi còn hỏi sao?
Biểu cảm của Mộc Nhược Na vô cùng thờ ơ, nói: “Không chết được!”
“Nhóm người kia là ai vậy? Sao hung dữ quá vậy?” Cố Hề Hề vẫn còn sợ hãi mà nói: “Giống như là muốn ăn thịt cô vậy!”
“Thì đúng là bọn họ muốn ăn tôi mà!” Mộc Nhược Na vẫn nói một cách thờ ơ: “Chuyện này, tôi gặp nhiều lần rồi!”
Cố Hề Hề dùng biểu cảm khó tin mà nhìn Mộc Nhược Na.
Lúc này, tài xế đã chạy đến nơi.
Cố Hề Hề đưa Mộc Nhược Na vào căn phòng nhỏ của mình.
Bởi vì đã rất lâu không về, nên căn phòng đã tích một lớp bụi thật dày.
Cố Hề Hề dọn dẹp một chút, bảo Mộc Nhược Na ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Cô sống ở đây?” nét mặt của Mộc Nhược Na vô cùng khó tin.
“Là lúc trước!” Cố Hề Hề cũng không phủ nhận.
“Vậy bây giờ thì sao?” Mộc Nhược Na cũng không nhịn được mà hỏi, thấy được biểu cảm của Cố Hề Hề thì lập tức hỏi tiếp: “À, không cần nói nữa, tôi biết rồi!”
“Đúng rồi, nhóm người kia sao lại đánh cô?” Cố Hề Hề rất tò mò với chuyện vừa rồi, đưa tách trà cho Mộc Nhược Na.
“Người phụ nữ cầm gạch muốn đập tôi, chồng của bà ta là một trong những khách hàng của tôi. Sau khi chồng của bà ta gặp tôi, thì tuyên bố yêu tôi, muốn về nhà li hôn với bà ta, muốn kế hôn với tôi.” Mộc Nhược Na thờ ơ nhún vai mà trả lời lại: “Sau đó thì người phụ nữ của ông ta đuổi theo tôi tới đây!”
“Phụt...” Cố Hề Hề không nhịn được, phun hết phần nước trong miệng ra.
Không phải chứ? Cẩu huyết vậy sao?
“Đừng hiểu lầm, tôi không hề quyến rũ chồng của bà ta. Người đàn ông kia mặt dày ra sức theo đuổi tôi, tôi là người vô tội!” Mộc Nhược Na hờ hững mà dùng ngón tay chỉ vào gương mặt của mình nói: “Ai bảo tôi trời sinh đã có gương mặt của một tiểu tam chứ? Tôi muốn yên tĩnh cũng không được. Cả đời tôi chưa từng đi quyến rũ người đàn ông nào, cô tin không?”
Cố Hề Hề yên lặng, trong lòng âm thầm đốt một ngọn nến.
Đây chính là sự khác biệt!
Mộc Nhược Na không cần làm gì cả, một đám đàn ông đòi sống đòi chết mà theo đuổi cô ấy.
Mình từ nhỏ đến lớn, ngoài tên cặn bã Triệu Trạch Cương, cũng chẳng có ai theo đuổi mình.
Nhưng cũng phải, cô ấy được ông trời ưu đãi, lúc gặp cô ấy lần đầu tiên, thì thiếu chút nữa đã bị vẻ đẹp của cô ấy làm cho hoảng loạn. không biết là lần đầu tiên Doãn Tư Thần gặp cô ấy có bị....
Cố Hề Hề lập tức bình tĩnh trở lại!
Mình làm sao vậy?
Sao đột nhiên lại nghĩ đến Doãn Tư Thần?
Cố Hề Hề, mày tỉnh lại đi! Mày và Doãn Tư Thần chỉ là vợ chồng trên hợp đồng, mày không thể có những suy nghĩ khác thường với anh!
Huống chi, anh đối tốt với mày chỉ vì đứa bé trong bụng, chỉ cần sinh đứa bé này ra, có lẽ cả đời cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.
“Tin!” Cố Hề Hề nhẹ nhàng gật đầu.
Mộc Nhược Na khinh thường mà liếc nhìn Cố Hề Hề nói: “Dù sao người trên cả thế giới đều nhìn tôi như vậy, tôi cũng hết cách, đúng rồi, rốt cuộc là cô và Doãn Tư Thần có chuyện gì vậy? Tôi chưa từng thấy anh ấy quan tâm đến người phụ nữ nào như vậy!”
Cố Hề Hề cắn môi, cúi đầu trả lời: “Không... không có gì!”
“Thôi, cô không nói tôi cũng không hỏi nữa, hôm nay, cảm ơn cô!” Mộc Nhược Na đặt cái tách trong tay xuống, đứng lên chuẩn bị đi: “Hôm nay cô giúp tôi, tôi sẽ đền đáp cho cô!”
Mộc Nhược Na vừa ra khỏi cửa, thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn căn phòng đơn giản ở trước mặt: “Nếu cô và Doãn Tư Thần chỉ vì lợi ích tạm thời mà ở bên nhau, vậy thì tôi khuyên cô nên sớm tìm đường lui đi. Đừng để người khác đem cô bán đi, cô vẫn ngơ ngác ở đó kiếm tiền cho người ta!”
Nói xong câu này, Mộc Nhược Na liền xoay người đi khỏi.
Mộc Nhược Na vừa đi, Cố Hề Hề cứ ngồi yên lặng như thế thật lâu.
Cô ấy nói như thế là có ý gì?
Đúng rồi, mình và Doãn Tư Thần kết hôn cũng chỉ vì đứa bé trong bụng, nếu không có đứa bé này, mình và Doãn Tư Thần có lẽ cả đời cũng không qua lại với nhau!
Có lẽ, cuộc hôn nhân này kéo dài đến khi đứa bé được sinh ra thì cũng phải kết thúc.
Vốn mình cũng phải trở về căn phòng này, bây giờ xem ra, không thể trả lại căn phòng này rồi!
Nếu thật sự có ngày đó, khi mình không có đường đi, dù sao cũng có thể trốn trong căn phòng này.
Cố Hề Hề nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, đột nhiên cầm điện thoại lên gọi điện cho chủ nhà yêu cầu gia hạn thêm hợp đồng thuê, cũng chuyển khoản tiền cọc qua cho chủ nhà.
Khi Cố Hề Hề trở về nhà, phát hiện Doãn Tư Thần cũng đã về.
“Đã đi đâu?” Doãn Tư Thần thấy dáng vẻ mệt nhọc vì đi đường của Cố Hề Hề, thì cau mày.
“Tôi... tôi đi dạo!” Cố Hề Hề không dám nói mình đi gia hạn hợp đồng thuê nhà, chỉ có thể nói dối anh: “Dù sao hôm nay cũng không có việc gì, đi ra ngoài dạo một chút!”
Doãn Tư Thần liếc mắt qua, trong ánh mắt có gợn sóng lăn tăn, không hề có cảm xúc gì.
Cố Hề Hề tưởng rằng Doãn Tư Thần biết được bí mật của mình, vừa định giải thích, Doãn Tư Thần đã xoay người rời đi.
Cố Hề Hề há miệng thật to, nhưng một chữ cũng không nói ra. Anh không hề quan tâm, mình đi đâu, làm gì, căn bản là anh không hề để ý, anh chỉ quan tâm đến đứa bé trong bụng của mình thôi.