Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cố Hề Hề quan sát Mạc Tử Hân hồi lâu, cho dù gương mặt của đối phương vô cùng xuất sắc, vẫn cảm thấy đối phương có ý đồ xấu. Có lẽ gần đây mình đã quen với sắc đẹp của Doãn Tư Thần, nên cho dù nhìn thấy một người đàn ông như thế cũng đã có thể miễn dịch rồi, sau đó trả lời: “Bồi thường tiền còn hỏi thăm rõ ràng chi vậy? Anh cứ đưa tiền cho tài xế là được rồi!”
Mạc Tử Hân vừa muốn mở miệng nói, Cố Hề Hề đã khoát khoát tay: “Được rồi, tôi còn có việc, danh thiếp này, tôi nhận, còn tiền sửa chữa, anh không được thiếu!”
Cố Hề Hề xoay người bước lên xe, giục tài xế chạy đi thật nhanh.
Nếu làm trễ việc của Doãn Tư Thần, mình sẽ chết mất.
Trời ạ, hôm nay ra ngoài không may chút nào, thiếu chút nữa là phải lạy thần rồi!
Chờ sau khi Cố Hề Hề đi khỏi, Mạc Tử Hân vẫn đứng im mà nhìn theo bóng xe của Cố Hề Hề thật lâu.
“Kiểm tra bản số xe đó cho tôi!” ánh mắt màu lam của Mạc Tử Hân trầm xuống, một giọng nói trầm trầm vô cùng mạnh mẽ: “Tại sao cô ấy lại giống Nặc Nặc như đúc vậy?”
“Vâng, tổng giám đốc Mặc!”
“Cậu có cảm thấy cô gái kia rất giống Nặc Nặc không?” Mạc Tử Hân không kiềm được lại tiếp tục hỏi.
“Vẻ bề ngoài, vị tiểu thư này giống như đúc tiểu thư Vân Nặc. Nhưng, khí chất, hoàn toàn không giống!” trợ lí nói một cách dè dặt.
“Ừ...giống, nhưng cũng không giống. Nặc Nặc của tôi trước giờ chưa từng khỏe mạnh như vậy!” trong ánh mắt của Mạc Tử Hân thoáng qua chút đau buồn, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa thì đã khôi phục lại như lúc ban đầu: “Đi thôi, bất kể cô ấy là ai, tôi cũng phải kiểm tra cho rõ ràng!”
Cố Hề Hề chạy như điên, cuối cùng cũng đưa hồ sơ đến kịp lúc.
Khi Doãn Tư Thần nhìn thấy chóp mũi đầy mồ hôi của Cố Hề Hề, biết ngay là cô đã vô cùng vội vàng mà chạy đến đây.
“Cực cho em rồi, em đi nghỉ ngơi đi!” Doãn Tư Thần nhận phần hồ sơ rồi nói với Cố Hề Hề: “Hôm nay em có thể đi dạo phố mua sắm, hưởng thụ cho tốt đặc quyền của em đi!”
Cố Hề Hề không thấy Tiểu A ở bên cạnh Doãn Tư Thần, khó trách không cho Tiểu A về lấy hồ sơ, mà bảo mình đưa đến.
Hóa ra là do Tiểu A không có ở đây.
Cố Hề Hề khoát khoát tay nói: “Không cần, tôi cũng không muốn mua gì!”
Lúc này, một người đàn ông khôi ngô tuấn tú không thua kém gì Doãn Tư Thần, đang nói không ngừng: “Xem ra đây là cô trợ lí vô cùng đặc biệt mà Nhược Na đã nhắc đến sao? tổng giám đốc Doãn, quả nhiên là không giống!”
“Ký hợp đồng của cậu đi, bớt nói nhảm đi!” dường như Doãn Tư Thần không vui khi nghe người khác bình luận về Cố Hề Hề, quăng phần hồ sơ trong tay qua: “Doanh thu này, tôi cũng không chia cho cậu một đồng nào!”
Cố Hề Hề ngượng ngùng mà nở nụ cười, rút khỏi văn phòng.
Cố Hề Hề bước thật nhanh ra khỏi phòng làm việc của Doãn Tư Thần, khi cô nghĩ đến việc ra ngoài đi dạo, lại phát hiện mình còn chưa luyện tập, vẫn nên về nhà luyện dương cầm thôi!
Đương nhiên, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận, cô ra ngoài thực ra chỉ vì mang hồ sơ đến cho Doãn Tư Thần.
Đứng trên đường lớn, Cố Hề Hề lại nhớ đến, chiếc xe kia sau khi đưa mình đến đây thì đã đi sửa rồi.
Vừa rồi mình cũng quên nói chuyện này với Doãn Tư Thần.
Nên bây giờ cũng không có xe đưa mình về nhà.
Mình kết hôn vội vàng như vậy, hình như căn phòng thuê trước kia vẫn chưa hết hạn, đúng lúc hôm nay ra ngoài, hay là đi dọn dẹp chút đồ đi!
Cố Hề Hề gọi một chiếc taxi, chạy đến căn phòng mình thuê trước kia.
Còn chưa tới nơi, đã nhìn thấy ven đường có một người nhìn rất quen, đang bị một nhóm người lôi lôi kéo kéo.
Cố Hề Hề nhìn thật kỹ, ồ? Đây không phải là phó giám đốc Mộc Nhược Na của công ty Ody sao?
Sao cô ấy lại bị nhóm người này bao vây vậy?
“Bác tài dừng xe!” Cố Hề Hề lập tức gọi tài xế dừng xe lại, mở cửa xe ra nhìn thật kỹ, đúng là Mộc Nhược Na!
Xảy ra chuyện gì vậy?
Cố Hề Hề không kiềm được mà đi tới, cô còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã thấy một người phụ nữ đứng ở phía sau Mộc Nhược Na, đang cầm một viên gạch định đập lên đầu của Mộc Nhược Na.
Cố Hề Hề gào to lên với Mộc Nhược Na: “Mộc Nhược Na, mau chạy đi!”
Còn chưa nói dứt câu, Cố Hề Hề kéo cánh tay của Mộc Nhược Na, vẫy vẫy chiếc taxi bên đường chạy qua.
Mộc Nhược Na lảo đảo với đôi giày cao gót, bị Cố Hề Hề đẩy vào trong xe, còn chưa bình tĩnh lại thì đã nghe Cố Hề Hề thét lên với tài xế taxi: “Bác tài mau chạy đi!”
Tài xế đạp chân ga, bỏ rơi đám phụ nữ ở phía sau.
Cố Hề Hề nhìn thấy đám phụ nữ ở phía sau đã bị khuất đi hoàn toàn mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này, rốt cuộc thì Mộc Nhược Na đã bình tĩnh trở lại, lập tức cởi bỏ đôi giày cao gót trên chân, liếc nhìn Cố Hề Hề: “Sao cô lại muốn cứu tôi?”
“Cho dù thế nào, chúng ta cũng có quen biết, hơn nữa, tập đoàn nhà họ Doãn cũng có hợp tác với công ty Ody của các cô, coi như là vì có hợp tác với công ty, nên tôi cũng không thể mặc kệ cô!” Cố Hề Hề thành thật mà trả lời.
Mộc Nhược Na không nổi giận mà đưa mắt nhìn Cố Hề Hề, không nhìn được lại nói: “Cô nói thật!”