Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 56: Chương 56: Chương 38: Tôi dạy em tiếng Hàn 2




Thời gian từng chút trôi qua, hai cái đầu càng ngày càng dựa gần vào.

Cuối cùng, Doãn Tư Thần trực tiếp nắm lấy ngón tay của Cố Hề Hề chỉ vào chữ Quân cho cô xem: “Em chú ý một chút có được không? Chưa thấy ai ngốc như vậy, những câu này có ý là…”

Hai người lập tức phản ứng lại.

Nhiệt độ từ ngón tay truyền dến làm cho trái tim hai người đập lỡ một nhịp.

Cố Hề Hề lập tức rút ngón tay mình lại, máu toàn thân điên cuồng kêu gào, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt tăng lên, không dám nhìn Doãn Tư Thần nữa.

Đôi mắt Doãn Tư Thần tối lại, yết hầu lên xuống bán đứng tâm tình luống cuống lúc này của anh.

Cố Hề Hề không biết vì sao lại như vậy, ngay lúc Doãn Tư Thần cầm lấy ngón tay của cô, cả người anh không nhịn được mà run rẩy!

Loại cảm giác như có dòng điện chạy qua như vậy làm cho cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cố Hề Hề không dám nhúc nhích, theo bản năng rút ngón tay của mình ra khỏi bàn tay của Doãn Tư Thần.

Doãn Tư Thần cảm tháy ngón tay mềm mại từ trong lòng bàn tay rút ra, đáy lòng cảm thấy mất mát.

Loại cảm giác bị mất mát này thực sự không dễ chịu chút nào.

“Tôi… có phải tôi ngu dốt lắm không… tôi vẫn tự mình từ từ học thì tốt rồi.” Cố Hề Hề hoảng hốt đứng lên, không đợi Doãn Tư Thần trả lời liền bối rối xoay người rời khỏi thư phòng.

Nhìn bóng lưng Cố Hề Hề, đôi mắt Doãn Tư Thần tối lại, bất quá khóe miệng lại nhếch lên.

Cố Hề Hề chạy về phòng lập tức ngồi lên giường, một lúc sau vẫn chưa lấy tại tinh thần.

Cố Hề Hề, có chuyện gì vậy?

Mày có cảm giác khác thường với người đàn ông kia sao?

Không phải mày đã tuyệt vọng với tình yêu rồi sao? Làm sao mày lại có cảm giác với người đàn ông dùng tiền để mua mày chứ?

Cố Hề Hề lại cảnh báo mình thầm trong lòng, mình và Doãn Tư Thần chỉ có hợp đồng vợ chồng mà thôi, không hơn.

Không ngừng củng cố lại tâm lý của mình mười mấy lần, Cố Hề Hề mới có thể bình tĩnh lại.

Thôi, không học nữa, đi ngủ thôi.

Cố Hề Hề rầu rĩ lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Không đợi đến lúc cô tắt đèn đi ngủ liền nghe thấy cửa phòng mở ra, một giây sau bóng dáng cao lớn của Doãn Tư Thần xuất hiện trong phòng.

Cố Hề Hề nhất thời kinh hãi ngồi dậy, lắp bắp nói: “Anh… anh muốn làm gì…”

Doãn Tư Thần vừa đi tới vừa cởi quần áo.

Cần cổ thon dài như thiên nga cùng với cơ ngực khỏe mạnh, sáng bóng dưới cổ rất cố khả năng kích thích thị giác, cơ bụng sáu múi cùng với đường cong trong lớp quần áo như ẩn như hiện.

Cố Hề Hề không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Mặc kệ cô ở trong lòng củng cố lại tâm lý cho bản thân nhưng vẫn như cũ không thể không thừa nhận Doãn Tư Thần đúng là quá mức hoàn mỹ.

Không hề tỳ vết.

Không chỉ dung nhan không tỳ vết, sự nghiệp không tỳ vết, khí chất không tỳ vết, giáo dưỡng không tỳ vết mà thể năng…. Cũng không tỳ vết, ngoại trừ tính cách hơi cổ quái thì đúng là hoàn hảo vô khuyết.

Nhưng mà người đàn ông hoàn mỹ không tỳ vết như vậy chạy vào phòng mình, còn ở trước mặt mình cởi áo… muốn làm gì vậy?

Doãn Tư Thần không bỏ qua đáy mắt chợt lóe sự kinh diễm rồi biến mất của Cố Hề Hề.

Cho tới bây giờ anh không thèm để ý vẻ bề ngoài của mình.

Chỉ là có rát nhiều người phụ nữ chảy nước miếng với khuôn mặt của anh, làm cho anh vô cùng chán ghét.

Sở dĩ anh tôn trộng Dina vài phần chỉ vì Dina là bạn gái duy nhất không bày ra vẻ chảy nước miếng với khuôn mặt của anh.

Bất quá hiện tại hình như anh không ngại chuyện con chuột đồng trên giường bày ra vẻ mặt kinh hãi còn chảy nước miếng trước dáng người của anh.

Cố Hề Hề nuốt từng ngụm nước miếng, bất quá cô rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, khẩn trương nhìn Doãn Tư Thần: “Tôi… tôi muốn đi nghỉ.”

“Đương nhiên là muốn thay quần áo, nếu không em cho là gì.” Doãn Tư Thần lập tức đi vào phòng thay quần áo, mở tủ quần áo ra, bên trong bày một bộ tây trang Armani thủ công chế tác còn mới.

Thay quần áo? Buổi tối thì thay quần áo gì?

Cố Hề Hề ngẩn người: “Anh muốn ra ngoài sao?”

Doãn Tư Thần đưa lưng về phía cô, khoảng cách khá xa, Cố Hề Hề chỉ nhìn thấy tấm lưng của Doãn Tư Thần đẹp đến mức có thể làm cho người ta phun máu mũi lại không nhìn thấy ánh mắt và tâm tình tốt đẹp của Doãn Tư Thần.

“Ừ, tôi ra ngoài xã giao.” Doãn Tư Thần nhanh chóng thay quần áo.

Nghe nói anh muốn ra ngoài, nháy mắt Cố Hề Hề thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không cô thật sự không biết nên ở chung một phòng với Doãn Tư Thần như thế nào.

“Em có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” Doãn Tư Thần nhíu mày nhìn Cố Hề Hề, trong mắt lóe lên sự giảo hoạt.

Cố Hề Hề nghĩ nghĩ: “Á… uống ít rượu, sớm về nhà một chút.”

Tuy lời nói bình thường nhưng rơi vào tai Doãn Tư Thần lại trở nên êm tai như vậy.

“Biết rồi.” Doãn Tư Thần từ trong phòng thay quần áo đi ra, gương mặt rạng rỡ hẳn lên, thần thái phấn chấn làm cho Cố Hề Hề nhìn mà muốn mù mắt.

Trong lòng Cố Hề Hề theo bản năng chua xót: ăn mặc đẹp trai như vậy, bộ dáng cao hứng như vậy xem ra là đi gặp người quan trọng phải không?

“Em đi ngủ sớm một đi.” Doãn Tư Thần nghe cô dặn dò, đáy lòng thầm nở hoa. Cho nên nói chuyện với Cố Hề Hề cũng ôn hòa hơn nhiều.

Cố Hề Hề ngây ngốc gật đầu, thuận theo nằm xuống.

Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề nghe lời, đáy mắt lóe sáng, ma xui quỷ khiến mở miệng: “Muốn đi với tôi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.