Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cố Hề Hề ngẩn ngơ, ở trong chăn cuộn thành một đống, rầu rĩ trả lời: “Không được, tôi phải nghỉ ngơi sớm, anh đi sớm về sớm.”
Doãn Tư Thần nghe Cố Hề Hề trả lời như vậy, trong mắt anh hiện lên sự thất vọng, bất quá lập tức đáp lại: “Được rồi, cô đi ngủ sớm một chút.”
Nói xong Doãn Tư Thần xoay người ra khỏi phòng.
Cố Hề Hề nhìn thấy anh đã rời đi nhưng lại không ngủ được, nhịn không được bò dậy, chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa lúc thấy tiểu A lái xe chở Doãn Tư Thần rời đi.
“Muộn như vậy mà còn ăn mặc lòe loẹt…” Cố Hề Hề nhịn không được lẩm bẩm: “Nói cái gì mà mang tôi đi cùng, chỉ là khách khí đúng không? Cố Hề Hề, mày đang nghĩ gì vậy? Doãn Tư Thần và mày chỉ là vợ chồng hợp đồng mà thôi, anh ta muốn gặp ai, ra ngoài lúc nào thì liên quan gì đến mày.”
Cố Hề Hề càng nghĩ như vậy càng rầu rĩ hơn.
Leo lên giường, lăn qua lăn lại rất lâu mới ngủ được.
Tuy trước lúc ngủ có hờn dỗi nhưng nửa đêm ngủ say thì cái túi ấm lớn lại quay trở lại.
À, thím trương, bà thật tốt!
Có phải bà biết đêm nay tôi cảm thấy lạnh cho nên đưa túi ấm lớn đến đây không?
Buổi sáng rời giường, Cố Hề Hề vừa xuống lầu liền nghe thấy tiếng Tiểu A nói với thím Trương: “Thím Trương, đây là Hải Dương Chi Tâm, tối qua Tổng giám đốc đột nhiên gọi cho tôi bảo tôi đến đón cậu ấy. Nói là tối qua có buổi đấu giá quan trọng, bộ Hải Dương Chi tâm này giá 300.000 usd đấy!”
Vẻ mặt thím Trương đầy ý cười: “Thì ra là vì thiếu phu nhân!”
Cả người Cố Hề Hề dán lên bức tường, cô không cố ý nghe trộm bọn họ nói chuyện.
Thì ra tối qua anh ta đi hội đấu giá mua Hải Dương Chi Tâm, mà không phải đi gặp người nào đó…
Trong lòng Cố Hề Hề không hiểu sao lại cảm thấy ngọt ngào.
Nháy mắt đã đến chủ nhật rồi.
Hôm nay là ngày đón Chủ tịch Hàn quốc và phu nhân đến.
Sáng sớm trong nhà như gà bay chó sủa.
Thật ra chỉ có một mình Cố Hề Hề giống như gà bay chó sủa thôi, những người khác đâu vào đấy làm việc của mình.
“Thiếu phu nhân, đừng gấp, từ từ ăn thôi, vẫn còn kịp giờ mà.” Thím Trương vừa bưng cốc sữa nóng qua vừa tranh thủ khuyên Cố Hề Hề đang ăn sáng.
“Ôi, quá phiền toái, có thể không làm móng hay không?” Cố Hề Hề không nhịn được oán giận, Doãn Tư Thần không nói sớm hôm nay sẽ đi nghênh đón, mình còn tưởng là ngày mai.
“Không được đâu thiếu phu nhân, móng tay và trang sức phải theo bộ.” Người làm móng khẩn trương nói: “Trang sức đẹp như vậy tôi chưa bao giờ thấy, thiếu phu nhân thật có phúc khí!”
Cố Hề Hề muốn thổ huyết.
Nếu cô sớm biết Doãn Tư Thần mua cho cô bộ Hải Dương Chi Tâm cần làm cả móng tay để đồng bộ thì nói gì cô cũng không chọn nó.
Hơn nữa không phải chỉ ở thành phố N đón chủ tịch và phu nhân thôi sao?
Sao lại đến thành phố S nghênh đón?
Thành phố N cũng có sân bay mà?
Nếu không vì sao đến thành phố N còn phải đến thành phố S, mình cũng không cần khẩn trương như vậy.
Từ thành phố N đến thành phố S lái xe còn mất 3 giờ!
Doãn Tư Thần đi xuống lầu liền nhìn thấy hình ảnh gà bay chó sủa như vậy.
Nhà tạo hình đang làm tóc cho Cố Hề Hề, người làm móng quỳ dưới đất làm móng cho Cố Hề Hề, thím Trương thì đang chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Một đám người vội vã xoay quanh Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề nghe thấy tiếng bước chân của Doãn Tư Thần từ đằng sau vang lên, lặp tức lắc lắc bàn tay phải: “Sắp xong rồi, chờ tôi một chút!”
Doãn Tư Thần nhướn mày: “Không kịp rồi, vừa ngồi trên xe vừa làm.”
Doãn thiếu gia ra lệnh một tiếng, cả đám người kéo nhau rời đi.
Cố Hề Hề bị kéo lên trên chiếc xe Hummer dài, không đợi phục hồi tinh thần đám người kia đã kéo tới, tiếp tục phục vụ cho cô.
Aaaa, Cố Hề Hề rất muốn hét chói tai, chỉ đi đón khách thôi mà, khoa trương đến mức này sao?
Nhìn bộ dạng hiện tại của cô mà xem, bộ trang sức Hải Dương Chi Tâm giá 300.000 usd, giá trị đồng bộ cũng đến một trăm vạn, chỉ tính ngay đôi giầy dành cho phụ nữ có thai dưới chân cô tất cả đều là hàng thủ công may từng chút một giá cũng đến mấy chục vạn rồi.
Cố Hề Hề cảm thấy không còn là chính mình nữa rồi.
“Doãn Tư Thần, tôi không thể không như thế này chứ?” Cố Hề Hề bất đắc dĩ nhìn Doãn Tư Thần: “Tôi không quen.”
Doãn Tư Thần ngồi phía đối diện vẫn đang cúi đầu không ngừng xem báo cáo: “Ăn mặc quá tùy tiện em cảm thấy đó là tôn trọng với chủ tịch và phu nhân sao?”
“Nhưng mà…tôi thật sự không quen.” Cố Hề Hề dùng ánh mắt đang thương nhìn Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Hề Hề dùng ánh mắt ngập nước nhìn mình, biuer tình cực kì giống con chuột đồng.
Hai mắt Doãn Tư Thần híp lại, đôi môi nhếch lên.
Mấy cô gái đang tạo hình cho Cố Hề Hề bị nụ cười của Doãn Tư Thần làm cho ngừng lại, không hẹn mà dừng lại việc trong tay.
Doãn Tư Thần vốn thuộc kiểu không cười đã tuấn tú, càng cười càng đẹp trai hơn.
Nụ cười nhẹ của anh làm cho mấy cô gái này kinh diễm trái tim đập thình thịch.