Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Doãn Tư Thần quả nhiên không đi phòng khác nghỉ ngơi, sau khi rửa mặt xong liền trực tiếp nằm lên giường.
Thấy Cố Hề Hề vẫn còn sững sờ, đáy mắt Doãn Tư Thần xẹt qua tia sáng tuyệt trần.
“Còn lo lắng gì? Không ngủ?” Doãn Tư Thần nằm trên giường, thân thể thon dài bền chắc được bọc dưới chăn màu trắng, cám dỗ không thể nói ra.
Cố Hề Hề chỉ cảm thấy tai mình muốn cháy rồi.
Ban ngày, anh cũng không cởi sạch sẽ như vậy.
Vào buổi tối, lại thành một mỹ nam lõa thể.
“Chúng ta tới gấp, nơi này chỉ có 1 phòng ngủ chính. Nhà này là của tôi, tôi có quyền ngủ bất kỳ phòng nào.” Doãn Tư Thần khiêu mi, khóe mắt hẹp dài xẹt qua ánh sáng yêu mị, nhẹ nhàng nói với Cố Hề Hề: “Nơi này cũng không có sofa gì, nếu em không quan tậm đứa bé trong bụng mà muốn ngủ dưới đất, tôi cũng không có ý kiến.”
Ngủ dưới đất? Hừ Hừ, không đâu!
Cố Hề Hề tức giận lập tức nằm bên giường.
Không sai, cô là phụ nữ có thai, tuyệt đối không thể ủy khuất mình! Cô tuyệt đối sẽ không ngủ trên sàn nhà.
Dù sao cô mang thai, anh cũng không thể làm gì cô.
Không phải chỉ ngủ cùng một giường thôi sao?
Không phải chưa từng ngủ.
Ngủ! Ai sợ ai!
Cố Hề Hề vén chăn, trực tiếp nằm xuống.
Anh đã da mặt dày nằm xuống, cô còn mắc cỡ gì?
Hơn nữa, bàn về nhan sắc, tính thế nào cô cũng không thua thiệt.
Khóe mắt hẹp dài liếc nhìn, thấy dáng vẻ Cố Hề Hề tức giận nằm xuống, nụ cười làm thế nào cũng không biến mất được.
Duỗi tay, tắt đèn trên tường.
Hai người an tĩnh nằm trên giường, bên ngoài ánh sao chiếu sáng, chiếu vào trong phòng mơ hồ.
Cố Hề Hề luôn cảm thấy bầu không khí trong nháy mắt trở nên có chút mập mờ, luôn cảm thấy là lạ chỗ nào, trở mình đưa lưng về phía Doãn Tư Thần.
Tựa như chỉ cần không thấy anh, cô có thể an tĩnh lại.
Doãn Tư Thần quả nhiên rất quy củ, không có động tác nào.
Thấy Doãn Tư Thần nằm yên, đáy lòng Cố Hề Hề lại dần dâng lên ý niệm không cam lòng. Chẳng lẽ cô thật sự bình thường? Cả hai nằm chung một giường, anh vẫn thờ ơ?
Ngay sau đó, Cố Hề Hề thiếu chút nữa đập nát ý niệm này.
Phi phi phi… Cố Hề Hề, mày còn mong đợi anh ấy đối với mày như thế sao?
Hiện tại mày là phụ nữ có thai!
Hít thở một hơi thật sâu, ép hình ảnh Doãn Tư Thần trong đầu mình ra ngoài.
Nhưng càng muốn mặc kệ người sau lưng, lại càng nghe rõ mỗi động tác mỗi thanh âm rất nhỏ.
A! Thật là phiền ah!
Nằm một hồi, Cố Hề Hề không ngủ được, nhẹ nhàng xoay người, thấy Doãn Tư Thần nằm thẳng người dường như đã ngủ.
Được rồi, anh còn ổn định hơn cô.
Cô còn suy nghĩ gì?
Cố Hề Hề nhẹ nhàng khép mắt lại, tâm không tạp niệm, bất tri bất giác ngủ.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn Cố Hề Hề.
Dưới ánh trăng, Cố Hề Hề trên mặt sạch sẽ, không có trang điểm như buổi chiều, ngược lại thuận mắt không ít.
Khóe mắt Doãn Tư Thần liễm diễm, vòng vo trên mặc Cố Hề Hề mấy vòng, cuối cùng đưa tay ra, kéo Cố Hề Hề đã ngủ say ôm trước ngực.
Ừ, cảm giác vậy là đúng rồi.
Không biết có phải bị mùi hương Cố Hề Hề quá mức ngọt ngào lây hay không, Doãn Tư Thần rất nhanh cũng ngủ theo.
Vì thế, sáng ngày hôm sau…
Cố Hề Hề vừa mở mắt liền thấy cơ ngực bền chắc cường tráng của Doãn Tư Thần.
Cố Hề Hề giật mình, trong nháy mắt thanh tỉnh.
Tại sao cô ngủ trong ngực Doãn Tư Thần?
Cô nhớ rất rõ ràng, cô ngủ một mình bên kia…
Chẳng lẽ cô ngủ liền lăn qua?
Chẳng lẽ tối qua cô không biết xấu hổ mà muốn ôm?
Aiya, thật là…
Xong rồi xong rồi, thanh danh một đời của cô…
Cố Hề Hề dè dặt ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần.
Khá tốt, khá tốt.
Anh còn ngủ.
Thận trọng lui về sau, lui tới vị trí của mình, Cố Hề Hề lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
May là anh chưa tỉnh ngủ, nếu không cô thật sự không thể giải thích rõ ràng.
Cô luôn miệng nói không có hứng thú với Doãn Tư Thần, kết quả khi ngủ lại mặt dày chui vào ngực người ta.
Lời này nói ra ngoài ai tin?
Cố Hề Hề thấy Doãn Tư Thần không có dấu hiệu thanh tỉnh, rón rén từ trên giường bước xuống, ôm quần áo khẽ đi vào phòng thay đồ.
Cố Hề Hề không biết cô vừa ôm quần áo đi, khóe mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần đã chậm rãi mở ra, nhìn Cố Hề Hề như kẻ gian.
Người phụ nữ này….
Sau khi Cố Hề Hề thay đồ xong, liền nghe phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào, xem ra Doãn Tư Thần đã tỉnh.
Cố Hề Hề vừa ra, liền thấy Tiểu A phối đồ cho Doãn Tư Thần.
“Chào tổ trưởng.” Tiểu A quy quy củ củ chào hỏi Cố Hề Hề.
“Chào.” Cố Hề Hề gật đầu một cái.
Lúc này Doãn Tư Thần từ phòng tắm đi ra, lau nước trên tóc.
“Tổng giám đốc, hôm nay ngài mặc áo sơ mi nào?” Tiểu A làm hết phận sự dò hỏi.
Ánh mắt Doãn Tư Thần lóe lóe, chỉ áo sơ mi màu xanh da trời Cố Hề Hề chọn cho anh: “Là cái đó.”
Tiểu A thiếu chút nữa trừng ra hốc mắt.
Kiểu áo này rõ ràng là của năm ngoái…