Doãn Tư Thần mới phản ứng được bên cạnh còn có người, vừa quay đầu lại, nhất thời kinh ngạc hỏi: “Chủ tịch phu nhân? Tại sao bà ở đây?”
Chủ tịch phu nhân mặt đầy bối rối: “Người Doãn phu nhân cứu chính là tôi. Vô cùng xin lỗi, vì tôi sơ sót nên mới làm liên lụy Doãn phu nhân.”
Doãn Tư Thần vạn lần không nghĩ tới Cố Hề Hề vì Chủ tịch phu nhân mới bị thương.
“Xin Chủ tịch phu nhân đừng quá tự trách, vợ tôi có thể trùng hợp cứu phu nhân, cũng là một loại duyên phận. Không biết phu nhân có bị thương không? Có cần tiến hành kiểm tra không?” Doãn Tư Thần vô cùng khách sáo nói, hoàn toàn không có ý yêu cầu báo đáp.
Thái độ của Doãn Tư Thần khiến Chủ tịch phu nhân vô cùng hài lòng.
“Tôi không sai, hai người trò chuyện đi, nếu có cần gì, cứ mở miệng.” Chủ tịch phu nhân thấy Doãn Tư Thần từ khi vào đến giờ vẫn luôn cầm chặt tay Cố Hề Hề, đáy mắt xẹt qua tia hài lòng, nói: “Tôi tạm biệt trước.”
Doãn Tư Thần muốn tiễn Chủ tịch phu nhân, lại bị Chủ tịch phu nhân đưa tay ngăn lại, để Tiểu A thay mặt tiễn.
Mộc Nhược Na nhìn một màn này hiểu một chút.
Phu nhân trung niên Cố Hề Hề cứu là một nhân vật quan trọng.
Mộc Nhược Na nhìn ánh mắt Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần, có ý định tìm tòi nghiên cứu.
Nhưng Mộc Nhược Na cũng biết nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi tuyệt đối không thể lắm mồm.
Bất kể giữa Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần có gì, cũng là chuyện của họ.
Quả nhiên, Doãn Tư Thần ngẩng đầu nhìn Mộc Nhược Na nói: “Mộc tổng, hôm tay thật cảm ơn cô giúp Cố Hề Hề.”
“Được rồi, anh không trách tôi là tôi thỏa mãn, chữ cảm ơn không dám nhận. Hai người có lời muốn nói, tôi đi về trước, có chuyện gì gọi cho tôi.” Mộc Nhược Na nói xong, quay đầu nhìn Cố Hề Hề gật đầu một cái, cầm túi xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, lúc này mới phát hiện Doãn Tư Thần luôn nắm tay cô.
Ngón tay Cố Hề Hề cuộn trọn, rút tay lại.
Tầm mắt Doãn Tư Thần rơi vào lòng bàn tay mình.
Cô luôn muốn trốn tránh anh như vậy sao?
“Chủ tịch phu nhân đã….” Cố Hề Hề còn chưa nói hết lời, liền bị Doãn Tư Thần ngắt lời: “Ai cho phép em làm vậy?”
“Hả?” Cố Hề Hề mờ mịt ngẩng đầu, liền đụng phải tầm mắt phun lửa.
Tại sao anh tức giận?
Cô làm như thế, mặc dù mạo hiểm, nhưng cuối cùng vẫn cho Chủ tịch phu nhân nhận mình một ân huệ.
Chỉ cần có Chủ tịch phu nhân giúp, Chủ tịch có thể…
A, đúng rồi!
Sở dĩ anh tức giận như vậy, đại khái là vì mang theo đứa bé mạo hiểm, đúng không?
Đúng rồi, tại sao cô quên mất, Doãn Tư Thần cũng tốt, Doãn gia cũng tốt, đối với đứa bé này đều rất coi trọng…
“Thật xin lỗi.” Cố Hề Hề rũ mắt, đáy mắt Doãn Tư Thần xẹt qua tia đau lòng, nhưng cô chưa kịp nhìn thấy…
“Mấy ngày nay, em không được đi đâu, ở yên trong bệnh viện cho tôi.” Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề rũ mắt, lửa giận trong tim không khỏi cháy lên.
Trời mới biết, một khắc anh nghe tin Cố Hề Hề bị xe đụng, lòng lập tức trở nên vô ích.
Cho tới nay, anh chưa từng thất thố trước mặt thuộc hạ.
Anh giận vì Cố Hề Hề không để ý thân thể và an toàn của mình mà lấy lòng Chủ tịch và Chủ tịch phu nhân, chuyện này có anh là đủ rồi, lần nào đến lượt cô đi quan tâm?
Cố Hề Hề thấy Doãn Tư Thần thật sự nổi giận, cắn môi không dám lên tiếng nữa.
Doãn Tư Thần còn muốn nói gì, nhưng vừa ngẩng mặt nhiền thấy Cố Hề Hề ủy khuất híp mắt, lời tiếp theo lập tức tan thành mây khói.
Lúc này, Tiểu A gõ cửa đi vào: “Tổng giám đốc, Thiếu phu nhân.”
“Nói.” Doãn Tư Thần thu hồi tầm mắt, đưa lưng về phía Cố Hề Hề hỏi Tiểu A: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói, Thiếu phu nhân và đứa bé đều không sao. Tài xế lỗ mãng đó chỉ đụng phải đùi Thiếu phu nhân, cũng không đả thương đến cái thai trong bụng.” Tiểu A tóm ý nói: “Người đụng Thiếu phu nhân là đối tượng muốn hợp tác với chi nhánh công ty.”
“Ai?” Trong mắt Doãn Tư Thần nổi lên bão táp.
Thiếu chút nữa làm cho người phụ nữ của anh bị thương, còn muốn làm ăn cùng Tập đoàn Doãn thị?
“Công ty sinh vật, nhà máy chuyên sản xuất nguyên liệu, đầu năm nay vừa cạnh tranh thành công, đánh bại nguyên liệu năm ngoái. Công ty là chi nhánh của Tập đoàn Mặc thị, tài sản công ty khoảng 1 tỉ, Tổng giám đốc của họ đang ở thành phố S, nghe nói lần này tới có ý đàm phán hợp tác với Tập đoàn Doãn thị, thứ hai là gặp Tổng giám đốc Tập đoàn Mặc Tử Hân.” Tiểu A dò hỏi toàn bộ trong thời gian ngắn.
Quả nhiên không hổ là trợ thủ đắc lực của Doãn Tư Thần, ước chừng một biểu tình của Doãn Tư Thần, Tiểu A cũng biết tiếp theo nên làm thế nào.
Mặc Tử Hân?
Doãn Tư Thần híp mắt lại.
Người này ở Trung Quốc cùng anh lọt vào người đàn ông đệ nhất kim cương độc thân, không nghĩ tới xuất hiện nhanh như vậy.
“Mặc tổng đã nghe nói chuyện Thiếu phu nhân bị thương, đã cho thư kí gọi tới, bảo là muốn tự mình tới bệnh viện nói xin lỗi.” Tiểu A tiếp tục nói: “Hình như Mặc tổng muốn tự nói chuyện với ngài.”
Gặp Cố Hề Hề?
Ánh mắt Doãn Tư Thần trầm xuống.
Không biết tại sao, Doãn Tư Thần đặc biệt không thích đàn ông khác gặp Cố Hề Hề.
Nhất là Mặc Tử Hân cùng anh chia đều cảnh sắc mùa thu.