Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 77: Chương 77: Chương 49: Chủ tịch phu nhân tha thứ 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nghe thanh âm Cố Hề Hề, Mộc Nhược Na suýt chút mất hết hồn vía.

Doãn Tư Thần kính nhờ cô chăm sóc Cố Hề Hề, kết quả chăm sóc đến đứa bé xảy ra chuyện.

Xong rồi xong rồi!

Nếu đứa bé và Cố Hề Hề xảy ra chuyện, cô thật sự không thể giải thích.

Phu nhân đó đứng nơi nào tốt không đứng, hết lần này tới lần khác muốn đứng ở đó.

Cố Hề Hề, cô cũng thật là! Cô thân là một phụ nữ có thai, giả bộ sống tình nghĩa cái gì?

Còn có tài xế đó, đại tỷ tôi nhớ anh!

Mộc Nhược Na ném vật trong tay, chạy tới Cố Hề Hề.

Mà Chủ tịch phu nhân được Cố Hề Hề cứu, thấy Cố Hề Hề nằm dưới đất mới phản ứng lại, một chuỗi tiếng Hàn từ trong miệng bay ra: “Thật xin lỗi… là cô à.”

Mộc Nhược Na ngẩng đầu nhìn phu nhân, cũng dùng tiếng Hàn nói: “Dì à, cô ấy vừa rồi vì cứu dì! Có thể phiền dì gọi cấp cứu giùm được không?”

“A…được được được, xe tôi đang ở gần đây, lập tức tới ngay.” Chủ tịch phu nhân thấy Cố Hề Hề nằm dưới đất, nhất thời cũng bị dọa hồn tiêu phách tán.

Bà đã nhận ra Cố Hề Hề, dĩ nhiên biết Cố Hề Hề hiện tại còn đứa bé trong bụng.

“Nhược Na, bụng tôi đau… mau cứu đứa bé…” Cố Hề Hề lúc này đã bất chấp những thứ khác, nắm tay Mộc Nhược Na nói: “Đứa bé không thể có chuyện….”

Cố Hề Hề vào giờ phút này chỉ có thể dựa vào Mộc Nhược Na.

“Được được được, yên tâm, cô và đứa bé sẽ không sao.” Mộc Nhược Na trả lời ngay.

Xe Chủ tịch phu nhân đã tới, mở cửa xe ra, Mộc Nhược Na lập tức đỡ Cố Hề Hề lên xe, chạy như điện tới bệnh viện gần nhất.

Vừa vào bệnh viện, Cố Hề Hề lập tức được đẩy vào phòng cấp cứu.

Mộc Nhược Na lúc này mới có thời gian gọi điện cho Doãn Tư Thần, báo cáo đầu đuôi chuyện xảy ra cho Doãn Tư Thần.

Doãn Tư Thần, anh phải nghe cho kĩ! Không phải tôi không chăm sóc tốt vợ anh!

Là vợ anh tự xông ra!

Không có liên quan đến tôi nha!

Một khắc Doãn Tư Thần vừa nghe nói Cố Hề Hề vì cứu người mà bị xe đụng, đầu óc trống rỗng, anh thậm chí ngay cả thông báo cũng quên, bỏ lại vật trong tay tông cửa xông ra ngoài.

Tiểu A chưa từng nhìn thấy Tổng giám đốc bối rối như vậy, kinh nghiệm nhiều năm cho hắn biết. Nhất định là Thiếu phu nhân xảy ra chuyện! Hắn đi theo Tổng giám đốc đã lâu, nhưng có thể khiến Tổng giám đốc làm ra chuyện không phù hợp lẽ thường, cũng chỉ có Thiếu phu nhân thôi!

Tiểu A lập tức nói: “Tạm ngừng hội nghị, xin chờ thông báo.”

Nói xong, Tiểu A cũng lập tức xông ra ngoài.

Doãn Tư Thần không đợi Tiểu A đuổi kịp mình đã nhảy lên xe, chạy như chớp tới địa chỉ Mộc Nhược Na nói.

Doãn Tư Thần không biết tại sao tim anh đập rộn lên, thời điểm anh nghe Cố Hề Hề xảy ra chuyện, lần đầu tiên không quan tâm đứa bé có sao không, mà là quan tâm Cố Hề Hề có sao không.

Cố Hề Hề nằm trên giường bệnh, trên cánh tay ghim từng ống.

Chủ tịch phu nhân ngồi bên cạnh, lời nói không mạch lạc: “Thật cảm ơn cô! Nếu không phải cô, tôi e là…”

“Không quan trọng. Cho dù người đó không phải bà, bất kì người nào ở vị trí đó tôi cũng sẽ đi cứu.” Sắc mặt Cố Hề Hề trắng bệch, an ủi Chủ tịch phu nhân.

Lúc này, Mộc Nhược Na cầm tờ đơn từ bên ngoài đi vào.

Mộc Nhược Na không biết Chủ tịch phu nhân, cho nên đương nhiên không quan tâm sắc mặt bà, nói: “Nói nhẹ nhàng, cô có biết hôm nay cô có bao nhiêu nguy hiểm không? Nếu như tài xế đó vụng về không phải đụng chân cô, mà là bụng cô, cô cảm thấy còn có thể bảo vệ đứa bé này sao?”

“Nhược Na…” Cố Hề Hề rất sợ lời của Mộc Nhược Na khiến Chủ tịch phu nhân mất hứng, vội vàng giơ tay không có kim nhẹ nhàng quơ quơ áo Mộc Nhược Na.

Đúng lúc đó, một ngoài từ bên ngoài như gió lốc vọt tới, trong mắt chỉ có Cố Hề Hề, bước dài tới, cầm tay Cố Hề Hề hỏi: “Em… Em có sao không?”

Mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần không che giấu được lo âu và bất an, ngay cả hai bóng đèn bên cạnh cũng không nhìn thấy.

“Tôi không sao.” Cố Hề Hề nháy mắt ra dấu cho Doãn Tư Thần, nhìn bên cạnh đi, nhìn bên cạnh đi! Là Chủ tịch phu nhân đó!

Doãn Tư Thần cho là Cố Hề Hề muốn anh nhìn bụng, một giây kế tiếp khuôn mặt anh tuấn liền kề sát vào bụng Cố Hề Hề, nghe hồi lâu mới nghi hoặc nói: “Bụng không có động tĩnh…”

Mộc Nhược Na im lặng xoay người lại.

Thì ra Doãn tổng luôn anh minh cơ trí cũng có lúc ngu ngốc như thế.

Chủ tịch phu nhân đứng bên cạnh nhìn là biết, hai người này căn bản không giống trong miệng người khác nói.

Nếu như Doãn Tư Thần không thật sự lo lắng cho Cố Hề Hề, anh sẽ không làm chuyện ngây thơ như vậy.

Chủ tịch phu nhân khẽ ho một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.